Tiểu Gia lấy túi đồ ăn vặt lật ngược đáy lên trời, ngẩng đầu nhìn thấy đại ma vương có vẻ mặt không vui mà đang trầm tư điều gì đó, lập tức hoảng hốt, đẩy túi đến trước mặt Sầm Khê: "Chị ơi, chị chọn trước đi."
Sầm Khê liếc mắt nhìn mấy thứ đồ ăn vặt đó: "Chị không ăn những thứ này đâu. Toàn chất phụ gia cả."
Tiểu Gia vui vẻ: "Chị không ăn thì em ăn nhé?"
Nói xong liền cầm lấy một cái cổ vịt ăn lên: "Ô ô ô ngon quá!"
Nhìn cả túi đồ ăn vặt to tướng, Sầm Khê nhíu mày nhẹ, lấy điện thoại ra, chuyển khoản cho An Đông 30 tệ, ghi chú là "Trà sữa".
Cái trà sữa đó chắc chỉ có mười mấy tệ thôi, nhưng để biểu đạt lòng biết ơn, cùng với không muốn có quá nhiều ràng buộc tình cảm, cô đã gửi gấp đôi.
Tên WeChat của An Đông là "An Đông (dược liệu trái cây bán sỉ)", ảnh đại diện là bức ảnh selfie hoạt hình vẽ tay cô ấy đeo kính, mái tóc đen dài nửa vai, đôi mắt tinh anh, nụ cười ấm áp rạng rỡ.
Rất quen thuộc
- kiểu ảnh đại diện của nữ sinh thường thấy.
Còn ảnh đại diện của Sầm Khê là trên nền đen thuần túy, vẽ nét đơn giản bóng dáng một người phụ nữ, vừa có chút uy nghiêm lại vừa có chút châm biếm.
Cái này vẫn là do một đồng nghiệp ở bộ phận mỹ thuật thiết kế chuyên nghiệp cho cô, nói thật là khá phù hợp với khí chất của cô.
Trong bất tri bất giác, cô đã chăm chú nhìn màn hình điện thoại hai phút, nhưng bên kia cũng không thu tiền cô. Tiểu Gia đã ăn được cái cổ vịt thứ hai rồi.
Sầm Khê kiêu ngạo bỏ điện thoại vào túi, tiếp tục suy ngẫm về tương lai của hiệu sách.
Dù sao hiện tại cô cũng không có việc gì làm, thời gian của cô bây giờ cũng đã chẳng đáng giá tiền gì.
Chốc lát sau, WeChat cuối cùng cũng kêu lên một tiếng. Sầm Khê ấn thái dương, ngập ngừng đợi một lúc, mới mở WeChat ra.
An Đông (dược liệu trái cây bán sỉ): [Không cần đâu, không bao nhiêu tiền.]
Sầm Khê mảnh khảnh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ màn hình: [Tôi gửi cho cậu cũng không bao nhiêu tiền.]
An Đông (dược liệu trái cây bán sỉ): [Thật không cần, đừng có khách khí như vậy, cùng là bạn học mà.]
Sầm Khê dùng tay ấn trán, hơi có chút bực bội mà đem đóng lại giao diện chat.
Từ khi tốt nghiệp, cô liền làm sáng tạo ở công ty lớn, nhiều năm như vậy, cô từng bước đi từ trợ lý lên đến giám đốc, trước có khách hàng và đối tác tiếp xúc, sau có bộ phận chiến lược kiểm soát hướng thị trường, cơ bản chưa bao giờ phải đau đầu về cách giao tiếp với người khác, dù là cấp trên hay cấp dưới cũng không khác biệt nhiều, mọi người đều sống khá lạnh lùng và độc lập, nếu cùng nhau ăn cơm hộp hay liên hoan, mọi người đều sẽ ý thức AA (ai nấy tự trả phần của mình), thậm chí chia đều đến tận số lẻ sau dấu phẩy.
Mà bây giờ đối mặt với tên WeChat của An Đông, đối mặt với sự thân thiện không chút kẽ hở của cô ấy, cô lại có chút không biết phải làm sao.
Tất cả điều này đều đang nhắc nhở cô, cô không ở Bắc Kinh nữa, cô hiện tại đang ở Bạch Thạch trấn.
Cô nghĩ một lúc, lại quay trở lại giao diện chat, hơi có chút cường ngạnh mà trả lời: [Tôi không thể lấy không đồ của cậu.]
Lần này đến lượt An Đông khó xử.
Cô ấy đặt gói bánh tráng cuối cùng lên kệ hàng, thả cái rổ nhựa lên quầy, lau mồ hôi, dùng một tay phản hồi: [Không sao đâu. Thật sự.]
Bên kia Sầm Khê chậm chạp không phản hồi.
An Đông không khỏi có chút lo lắng... chẳng lẽ cô ấy lại bị block?
Nghĩ đến đây, cô ấy không nhịn được thử gửi thêm một tin nhắn: [Nếu không, cậu đưa mình một quyển sách đi?]
Gửi đi thành công, không xuất hiện dấu chấm than đỏ.
An Đông trong lòng sung sướng không nói nên lời, khóe miệng cong lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!