Chương 10: Thất tình

Sao Bạch Thạch trấn lại nhỏ đến vậy?

Sầm Khê nhìn An Đông dọn dẹp hàng hóa, khẽ nhíu mày.

"Người ấy chính là chủ tiệm." Tiểu Gia thấy cô nhìn chăm chú, vừa hút trà sữa vừa nghiêng qua nói, "Người ấy ở phố nam bên kia có cái siêu thị, Tết Âm lịch năm ngoái em đi qua đó rút thăm trúng thưởng, được người ta tặng năm chai nước tương về, năm chai luôn!"

Cụm từ "năm chai" khiến Sầm Khê bỗng chú ý, cô rút về ánh mắt, "Ừm" một tiếng.

"Cửa hàng đồ ăn vặt này chắc cũng là người đó mở," Tiểu Gia tiếp tục ở bên tai cô nói dài dòng, "Sau này em khẳng định sẽ thành khách quen, hì hì."

"Ăn ít đồ ăn vặt thôi," Sầm Khê liếc cô ấy một cái, "Không tốt cho sức khỏe."

Tiểu Gia làm mặt tủi thân, lại cầm lấy điện thoại, lẩm bẩm: "Chị này, chị thật quá nhạt nhẽo."

Cô ấy lại bắt đầu xem phim, vừa xem vừa cười, Sầm Khê không nghĩ cùng bạn nhỏ này ở đây nói lý, nên quay về dạo quanh hiệu sách.

Khu vực dễ thấy nhất toàn là sách giáo khoa, đến cả sách văn học xã hội, giá sách đều phủ một lớp bụi, cảnh tượng thưa thớt.

Sách văn học chủ yếu là tứ đại danh tác, tứ thư ngũ kinh cùng với văn học kinh điển Trung Quốc cận hiện đại, cũng đều không phải bản mới nhất; một ít truyện tranh, tạp chí cũng chẳng khác gì các hiệu sách khác; còn lại là những giá sách tối tăm...

Cũng khó trách việc kinh doanh kém.

Dạo một vòng quanh tiệm, Sầm Khê đã hiểu rõ tình hình. Chỉ là... muốn thay đổi hiện trạng, thật sự cần một khoản đầu tư.

Nhưng dù sao Sầm Chính Bình vẫn luôn thua lỗ, tiền hưu trí của Trần Tuệ cũng không đủ bù đắp, đến lúc đó Sầm Chính Bình chỉ sợ còn phải xin cô tiền để lấp chỗ trống.

Cô mới không muốn nuôi kẻ không đáng tin cậy kia.

Cửa hàng này hoặc là đóng cửa, hoặc là nỗ lực hết mình, đánh một ván bạc, dù sao cũng không thể cứ thua lỗ mãi như vậy.

Cô tựa vào quầy, ôm tay suy nghĩ vấn đề này, bên cạnh Tiểu Gia xem xong một tập phim, bắt đầu xem video ngắn của idol, vừa xem còn vừa tám chuyện: "À đúng rồi chị, chị có bạn trai chưa?"

Sầm Khê dựa lưng vào ghế, một tay chống trán, giống hệt tư thế ngồi trong văn phòng, khí tràng mười phần, thờ ơ: "Trẻ con không cần lo chuyện người lớn."

Tiểu Gia không phục: "Em sắp tròn hai mươi! Không phải trẻ con!" Thấy Sầm Khê không trả lời, cô ấy cũng không nản lòng, tiếp tục cười hì hì hỏi, "Vậy chị thích kiểu đàn ông như thế nào?"

"Chị nói thích kiểu gì, em còn có thể giúp chị giới thiệu à?" Sầm Khê ngước mắt lên, ánh mắt đầy uy h**p với uy lực mười phần quét qua liếc nhìn cô ấy một cái, "Đừng làm phiền chị."

Tiểu Gia quệt miệng, có chút bất mãn nhưng cũng chỉ dám lẩm bẩm: "Ai muốn giới thiệu cho chị chứ? Chỉ muốn biết chị thích kiểu gì thôi mà..."

Cô chị họ này đối với Tiểu Gia vẫn luôn là sự tồn tại như đại ma vương, thuộc kiểu khi còn nhỏ cô ấy không chịu ăn cơm, chỉ cần mẹ nói một câu "Không ăn cơm nữa à, chị Sầm Khê sẽ đến dạy con đó", cô ấy lập tức ngoan ngoãn ăn hết. Cô ấy hoàn toàn không thể tưởng tượng, một người phụ nữ đáng sợ như vậy, sẽ yêu đương với kiểu người như thế nào.

Vừa dứt lời, bên ngoài cửa kính liền có người đến, thận trọng đẩy cửa bước vào: "Có chủ tiệm ở đây không?"

An Đông cầm theo một túi nilon đầy màu sắc đồ ăn vặt, thăm dò bước vào, ánh mắt đầu tiên như bị dính chặt trên mặt Sầm Khê, sau đó có chút hoảng loạn mà tránh ra, quay đầu nhìn về phía Tiểu Gia.

Hơn nửa tiếng trước, cô ấy nhìn thấy Sầm Khê vào hiệu sách này. Sau khi dọn xong hàng, cô ấy đi dạo qua các cửa hàng khác, ước lượng Sầm Khê đã đi rồi mới dám bước vào.

Trước đó Sầm Khê thoạt nhìn lạnh lùng lại sinh khí, chắc chắn không muốn nhìn thấy cô ấy.

Cô ấy có thể hiểu được. Sầm Khê hiện tại đang thất tình, đã đủ đáng thương rồi.

Nhưng cô ấy thực sự cũng không có ý định theo dõi Sầm Khê, chỉ muốn xem cô rời khỏi cây cầu thôi. Nhưng không ngờ, nơi Sầm Khê muốn đến, lại giống với cô ấy.

Cũng không khéo léo gì, Bạch Thạch trấn chỉ lớn thế này, muốn đi dạo phố thì cũng chỉ có khu vực này.

An Đông vừa dọn xong hàng, ra một thân mồ hôi, lại bẩn lại vất vả, thế mà bỗng xuất hiện trước mặt Sầm Khê sạch sẽ như vậy, cảm giác tự ti quen thuộc lại nảy sinh trong lòng, khiến cô ấy không còn chốn dung thân.

Tiểu Gia thấy An Đông nhìn về phía mình, vội vàng chỉ vào Sầm Khê ngồi bên cạnh: "Chủ tiệm ở kia, em chỉ là nhân viên thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!