Phương Bắc tháng ba, rét thấu xương, nói đến là đến. Hôm qua còn dương quang ấm áp, hôm nay đã tuyết rơi dày đặc.
Sau một hồi lăn lộn trên cao tốc mấy tiếng đồng hồ thì mới thuận lợi xuống được, tất cả mọi người đều vội vã hoàn thành hành trình còn lại. Bánh xe liên tục cán qua mặt đường trắng xóa, cuốn tung những bông tuyết lên không trung, rồi chúng lại được hoàng hôn nhuộm thành màu vàng đậm, trong vắt bay múa. Chớp mắt, tất cả xe cộ đều biến mất ở khúc cua xa xa, cánh đồng bao la trở về yên tĩnh.
Chỉ còn lại chiếc xe của Sầm Khê vẫn dừng bên vệ đường.
Cô mặc chiếc áo khoác mỏng ôm eo, đôi tay thon dài nắm vô lăng, những ngón tay tái nhợt vì lạnh. Lớp trang điểm sáng sớm giờ cũng đã phai nhạt.
Cô nhấc mi mắt, kéo xuống gương trang điểm, lấy túi mỹ phẩm tinh tế ra chỉnh sửa lại, đặc biệt chú ý che kỹ vệt thâm dưới mí mắt.
Trang điểm xong, vẻ mệt mỏi trên mặt đã được che đi, lại khôi phục vẻ tinh tế lạnh lùng ngày xưa.
Cô khởi động xe, tiếng chuông điện thoại cũng vừa lúc này vang lên.
"A lô? Mẹ." Cô nghe máy, giọng nhàn nhạt: "Con vừa mới xuống cao tốc."
Bên kia Trần Tuệ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại có chút bực bội: "Con này, sao lại đuổi theo cái thời tiết đại tuyết này mà về, mấy hôm trước trời đẹp thế kia mà?"
Sầm Khê nhíu mày nhẹ, cắt ngang lời than phiền của mẹ: "Mẹ, trước khoan nói đã, con đang lái xe."
Trận Tuệ: "Được, chú ý an toàn nhé." Rồi vẫn không thể nhịn được nói thêm vài câu nữa: "Con đi thẳng đến buổi họp lớp luôn à? Mẹ không cần giữ cơm cho con phải không? Gặp gỡ bạn bè cũ cũng tốt, tốt nghiệp rồi con cũng chưa đi đâu..."
Sầm Khê liếc nhìn qua cửa sổ những cây thông phủ tuyết, "Vâng" một tiếng: "Không cần giữ cơm đâu mẹ, con khoảng 9 giờ sẽ về."
Trần Tuệ còn dặn dò thêm vài câu nữa mới cúp máy.
Sầm Khê buông xuống điện thoại, nhìn thoáng qua group chat cấp 3 đang liên tục nhảy tin nhắn mới, rồi đeo tai nghe.
Hoàng hôn hoàn toàn tắt ở chân trời, bầu trời ảm đạm như bị đánh vài nhát, lem luốc những vệt đỏ thẹn thùng, rồi trầm mặc mà nghênh đón người về.
Đi theo con đường huyện hướng tây, chưa đến một tiếng đồng hồ đã vào Bạch Thạch trấn.
Hai bên đường từ những ngôi nhà thấp thoáng thưa dần chuyển thành nhà cao tầng, đường phố cũng náo nhiệt hơn. Người ta áo bông mũ ấm, bất chấp gió lạnh ra chợ chiều, ven đường xe tải chở đầy hải sản đông lạnh chồng chất, quán nhỏ bán cháo và bánh hồ lô chiếm hết lòng đường kinh doanh, làm mặt đường bị thu hẹp lại, xe phía trước nửa ngày mới nhúc nhích được bước, xe phía sau bấm còi liên tục, tất cả đều lộn xộn cãi cọ ồn ào.
Sầm Khê nhẹ xoa xoa thái dương.
May mà Bạch Thạch trấn sau cùng chỉ là Bạch Thạch trấn, qua đoạn chợ chiều này là được rồi. Chờ đèn đỏ, Sầm Khê lại mở điện thoại xác nhận địa điểm
- Khách sạn Thái An.
Cô mím môi mỏng, như thể đang quyết tâm điều gì, rồi đi tìm chỗ đỗ xe gần đó.
Khách sạn Thái An là khách sạn "xa hoa" nhất ở Bạch Thạch trấn, hơn phân nửa tiệc cưới của giới trẻ đều tổ chức tại đây.
Tuy đã qua tháng giêng, những chiếc đèn lồng đỏ thắm mang vị Tết vẫn chưa được tháo, kết hợp với hàng cây phát tài xanh mướt trước cửa kính, có vẻ tục tĩu mà náo nhiệt.
An Đông đỗ xe tải ở nơi không xa, bước vào cửa lớn khách sạn, cố ý soi mình trên cửa kính, vỗ vỗ bụi trên áo.
Tiểu Như ở quầy lễ tân thấy cô ấy, rất thân thiết: "Chị An, hôm nay đến ăn cơm hay làm việc? Có cần mở phòng không?"
An Đông cười hòa khí: "Đến ăn cơm. Đã đặt rồi."
Tiểu Như cười nói: "Phòng VIP bên trong đúng không?"
An Đông gật đầu, trò chuyện với Tiểu Như vài câu, rồi hướng về phía phòng bên kia.
Cô ấy đã đến khách sạn Thái An giao hàng vài lần, nhân viên phía trước phía sau đều quen mặt. Nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy đến đây ăn cơm.
Cũng là lần thứ hai cô ấy tham gia họp lớp sau khi tốt nghiệp cấp 3.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!