Tiểu đồng ngơ ngác nhìn Phùng Tranh:
"Đại tiểu thư muốn tiểu nhân làm chuyện gì?"
Phùng Tranh thản nhiên phân phó:
"Trước hết, ngươi cứ theo kế hoạch ban đầu mà ẩn thân, sau đó như thường lệ quay về phục mệnh với Lý ma ma."
Tiểu đồng hoảng hốt:
"Nhưng Lý ma ma nhất định sẽ không tha cho tiểu nhân!"
"Hử?"
"Đại tiểu thư nghĩ xem, tiểu nhân căn bản chưa hoàn thành chuyện Lý ma ma giao phó, quay về phục mệnh sao có thể có kết cục tốt?"
Phùng Tranh liếc hắn một cái, giọng đầy khó hiểu:
"Ngươi không quay về phục mệnh, chẳng lẽ định làm nô lệ bỏ trốn?"
Nô lệ bỏ trốn?
Từ ấy khiến tiểu đồng lạnh cả sống lưng, vội vàng nói:
"Tiểu nhân nào dám làm nô lệ bỏ trốn!"
Ở cái thời thế này, làm nô lệ bỏ trốn nào có kết cục gì tốt đẹp.
"Vậy là được rồi. Ngươi chung quy vẫn phải ở lại Thượng thư phủ, nếu trốn không thoát, chi bằng chủ động quay về phục mệnh."
"Nhưng tiểu nhân nên nói thế nào đây?"
Phùng Tranh nhíu mày nhìn tiểu đồng mặt mày thanh tú.
Rốt cuộc cũng hiểu vì sao Đình Lan viện lại chọn tên này – vì dễ bị xúi giục!
"Ngươi cứ nói với Lý ma ma, ngươi đứng đợi ở giả sơn mãi không thấy Tam tiểu thư tới, cảm thấy bất thường nên ẩn mình trong đám hoa gần đó quan sát tình hình. Sau đó thấy Hồ ma ma dẫn người đến thì càng không dám lộ diện…"
Tiểu đồng chần chừ:
"Nhưng tiểu nhân không hoàn thành nhiệm vụ, Nhị phu nhân liệu có trừng phạt tiểu nhân không——"
"Ngươi từng nghe câu "thỏ chết thì chó bị làm thịt" chưa?"
Tiểu đồng gật đầu.
Phùng Tranh khẽ mỉm cười:
"Thỏ còn chưa bắt được, chó chắc chắn chưa bị thịt. Chỉ cần ngươi lanh trí một chút khi đối diện Lý ma ma, tự nhiên sẽ không có việc gì."
Nghe đến đó, tiểu đồng thở phào nhẹ nhõm nhưng lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Con chó… là chỉ hắn sao?
"Vậy đại tiểu thư muốn tiểu nhân làm chuyện gì khác nữa không?" Tiểu đồng dè dặt hỏi.
"Ngươi giữ cho Đình Lan viện yên ổn, đó là việc đầu tiên ta giao cho ngươi."
"Vậy việc thứ hai thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!