Phùng Tranh ngồi phịch xuống chiếc trường kỷ thấp đặt sát tường, uể oải phân phó:
"Lôi người vào đây."
Tiểu đồng ban đầu còn chưa hiểu chữ "lôi" là có ý gì, đến khi Tiểu Ngư túm lấy cổ áo hắn lôi xềnh xệch đến trước mặt Phùng Tranh, lập tức liền hiểu ra tất cả.
"Ngươi là Tiền Tam?" Phùng Tranh chậm rãi hỏi.
"Dạ, là tiểu nhân." Tiểu đồng trong lòng bối rối vô cùng, "Đại tiểu thư, tiểu nhân sao lại ở đây thế này?"
Phùng Tranh chẳng hề có ý giấu giếm, chỉ tay về phía Tiểu Ngư:
"A, là nha hoàn của ta đánh ngất rồi lôi tới đây đó."
Tiểu đồng nghe đến chữ "lôi", liền cảm thấy da đầu tê rần.
"Đại tiểu thư, tiểu nhân nào dám mạo phạm người, người ——" Hắn còn chưa nói dứt câu, đã thấy gương mặt thiếu nữ lạnh xuống, chẳng rõ vì sao, những lời phía sau bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.
"Không mạo phạm ta?" Phùng Tranh nhướng mày cười lạnh, "Bây giờ là giờ nào? Ngươi là tiểu đồng của ngoại viện lại xuất hiện ở hậu hoa viên, mạo phạm đâu chỉ là ta!"
Tiểu đồng nghẹn họng, cúi đầu dập đầu lia lịa:
"Đại tiểu thư tha mạng, đại tiểu thư tha mạng, tiểu nhân về sau không dám nữa, xin người tha cho tiểu nhân một lần ——"
"Đủ rồi!" Phùng Tranh mất kiên nhẫn, cắt ngang lời cầu xin:
"Ta không rảnh mà nhìn ngươi giả vờ đáng thương. Nói thẳng đi, ai sai ngươi ban đêm tới giả sơn trong hoa viên?"
Tiểu đồng lòng đầy hoảng loạn, đảo mắt liên tục, toan tính nên nói gì.
"Nói một câu dối, Tiểu Ngư sẽ đâm ngươi một lần." Phùng Tranh nói ra lời ấy nhẹ nhàng như không mang chút hỏa khí, nhưng lại đầy uy nghiêm tự nhiên.
Tiểu đồng âm thầm siết chặt nắm tay, rốt cuộc cũng nhận ra đại tiểu thư trước mặt không phải kiểu khuê nữ yếu đuối thông thường.
Nói một câu dối liền bị đâm một lần, đến cả kẻ đòi nợ cũng chưa chắc đã tàn nhẫn đến thế!
Người ta dùng lời dọa là chính, còn nơi đây, vừa tỉnh dậy hắn đã bị chích hai lần rồi.
Tiểu đồng quỳ bệt trên đất, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ ung dung ngồi trên trường kỷ, đang lưỡng lự xem có nên cắn răng chịu đựng không, thì chợt thấy nàng cau mày.
"Châm thường có lẽ chưa đủ." Nàng suy nghĩ, khẽ nâng chiếc cằm trắng muốt như ngọc, "Tiểu Ngư, đâm phía dưới."
Tiểu đồng lập tức ôm lấy h* th*n, nhảy dựng lên.
Tiểu Ngư liền giơ chân đá hắn ngã, giẫm lên người hắn, chậm rãi rút ra cây kim dài.
Tiểu đồng hồn bay phách lạc:
"Tiểu nhân nói! Tiểu nhân nói!"
Bảo tiểu nha đầu dùng kim đâm vào chỗ ấy —— chỉ cần tưởng tượng thôi đã muốn ngất xỉu.
Đại tiểu thư này… vẫn còn là người sao?
Ngoài thư phòng, Phùng Đào và Bạch Lộ đang dán tai lắng nghe.
Nghe đến đoạn này, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức quay đi.
Bạch Lộ thầm nghĩ: Xong rồi, xong rồi, để Tam tiểu thư biết được tiểu thư hành sự khác người như vậy thì sao bây giờ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!