Phùng Đào vội vàng kéo tay áo Phùng Tranh: "Đại tỷ, hắn đã vào trong rồi!"
"Ừ."
"Vậy chúng ta trở về Vãn Thu Cư?"
Theo sắp xếp của Phùng Tranh, sau khi Tiểu Ngư chế phục được kẻ đó thì sẽ lập tức đưa hắn về Vãn Thu Cư thẩm vấn.
Phùng Tranh vẫn dán mắt nhìn về phía giả sơn, hạ giọng: "Chờ thêm chút nữa."
Gió đêm nhẹ lướt qua, cành hoa lay động, phát ra âm thanh xào xạc.
Hai tỷ muội ẩn mình trong bụi hoa, bị muỗi cắn đến ngứa ngáy, chưa phải đợi lâu đã thấy nơi không xa ánh đèn lấp lóe, bóng người nhốn nháo.
Chẳng bao lâu, mấy bà tử đi tới, dẫn đầu là Hồ ma ma ở Trường Ninh Đường, chính là người từng bị Lai Phúc cào trầy mặt.
Hồ ma ma là tâm phúc của Ngưu lão phu nhân, quản sự nội viện đã nhiều năm.
Ngày trước Nhị phu nhân Dương thị tiếp quản việc nhà, Ngưu lão phu nhân tất nhiên không cam lòng làm kẻ mù điếc, nên cử Hồ ma ma làm nội quản, coi như dùng để chế ngự Dương thị.
"Người đâu?" Hồ ma ma nhìn quanh, sắc mặt âm trầm.
Một bà tử cầm đèn lồng nghi hoặc đáp: "Trông như đi về phía giả sơn kia."
Nghe vậy, sắc mặt Hồ ma ma càng thêm khó coi.
Cổng thứ hai trong phủ sẽ bị khóa sau khi trời tối, đến tận sáng hôm sau mới mở để nối thông nội viện và ngoại trạch.
Trong tình cảnh này, bà ta lại nhận được tin báo có một nam tử ăn vận như tiểu đồng lén lút vào hoa viên.
Ba vị tiểu thư đều ở gần hoa viên, mà một nam tử lại lẻn vào ban đêm, việc này đâu thể xem nhẹ!
"Chẳng lẽ hắn trốn trong giả sơn?" Một bà tử khác suy đoán.
"Đưa đèn lồng cho ta!" Hồ ma ma giật lấy đèn lồng từ tay một bà tử, bước nhanh về phía giả sơn.
Mấy bà tử còn lại vội vàng theo sau.
Hồ ma ma sợ xảy ra chuyện xấu hổ nên đi rất nhanh, đến giả sơn liền giơ đèn lồng soi vào khe núi.
Nếu nói giả sơn có chỗ nào có thể giấu người, thì chính là chỗ này.
Trời tối đen như mực, bên trong giả sơn đen ngòm, bỗng bị ánh sáng cam chiếu vào, Hồ ma ma bất ngờ đối diện với một đôi mắt xanh lè.
Khoảnh khắc đó, đầu óc Hồ ma ma như trống rỗng, chiếc đèn trong tay rơi "bộp" xuống đất.
Một bóng đen lao vút tới, vồ thẳng vào mặt Hồ ma ma như thể bà ta bị điểm huyệt.
Tiếng móng vuốt quen thuộc cùng cơn đau buốt khiến Hồ ma ma rống lên một tiếng long trời lở đất: "A——"
Hoa viên lập tức trở nên hỗn loạn.
"Mau, mau gỡ con mèo trên mặt quản sự Hồ xuống!" Một bà tử hét lớn.
Mấy bà tử luống cuống vây quanh Hồ ma ma, nhưng không biết phải ra tay từ đâu.
May thay, con mèo đó tự mình nhảy xuống, chui vào bụi hoa, thoắt cái đã biến mất không tung tích.
"Đuổi theo!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!