"Tiểu nha đầu canh cổng nghe tiếng gõ cửa liền mở ra, thì phát hiện một phong thư đặt dưới đất. Thấy trên thư viết tên ta, nàng liền giao cho Tiểu Thiền."
"Nói cách khác, hiện tại chỉ có hai chúng ta đã xem qua mảnh giấy này?"
Phùng Đào do dự gật đầu: "Chắc là vậy."
Phùng Tranh cầm lấy mảnh giấy, trầm mặc không nói.
Đêm hôm đó, tại giả sơn trong hoa viên — khi ấy, Tam muội chính là vì đi đến cuộc hẹn này mà sa vào bẫy sao?
Thấy Phùng Tranh đang trầm tư, Phùng Đào không dám quấy rầy, ánh mắt vô thức lướt quanh, liền bắt gặp một đôi mắt mèo xanh biếc.
Tiểu nha đầu làm mặt xấu với con mèo mập mạp kia.
"Tam muội."
"Dạ!" Phùng Đào vội vàng đáp lời, thu lại vẻ tinh nghịch, trở lại dáng vẻ đoan chính.
Phùng Tranh chỉ vào mảnh giấy: "Muội sẽ đi sao?"
Tiểu nha đầu ngẩn ra, ánh mắt mở to đầy vẻ không thể tin nổi: "Dĩ nhiên là không rồi!"
Phản ứng của Phùng Đào khiến Phùng Tranh có chút bất ngờ.
Không đi?
Nhưng khi nàng trở thành Lai Phúc, Tam muội chẳng những đã đi, mà còn… chết rồi.
Làn sương mờ mịt trong lòng càng lúc càng dày đặc.
May thay, người có thể giải đáp nghi hoặc ấy lại đang ở ngay trước mắt.
Phùng Tranh nghiêm mặt hỏi: "Vì sao không đi? Tam muội chẳng phải từng đem lòng yêu thích Lục Mặc sao?"
Phùng Đào bị hỏi đến ngẩn người, mặt nhăn lại đáp: "Nhưng Lục Mặc là Nhị công tử phủ Thành Quốc Công, nếu người viết mảnh giấy thật sự biết tung tích của huynh ấy, vì sao không đến bẩm báo với phụ mẫu huynh ấy, mà lại đến nói với muội?"
Lời tiểu nha đầu nghe qua hết sức đường hoàng, rõ ràng là lời từ đáy lòng.
Phùng Tranh trầm mặc.
Phùng Đào quan sát sắc mặt nàng, vội vàng giải thích: "Muội chỉ cảm thấy người ta viết thư mà ngay cả Lục Mặc cũng chẳng biết muội là ai, lại không nói với người nhà huynh ấy, mà ngược lại đến tìm muội, thật sự rất khả nghi."
Chẳng lẽ đại tỷ lại thấy nàng vô tình vô nghĩa với Lục Mặc?
Nàng không có!
Bởi vì chuyện đại tỷ và Lục Mặc mất tích, nàng đã khóc rất nhiều lần. Tuy sau khi đại tỷ trở về thì không khóc nữa, nhưng mỗi lần nghĩ đến Lục Mặc, trong lòng nàng vẫn thấy rất buồn.
"Muội nói phải, đối phương đúng là kẻ mang ác ý." Phùng Tranh lẩm bẩm, ánh mắt nhìn muội muội càng thêm hoài nghi.
Tam muội đã nghĩ thông suốt như vậy, vì sao vẫn đi?
Nhìn đối phương thật lâu, trong lòng Phùng Tranh bỗng xẹt qua một ý nghĩ, liền hỏi: "Tam muội, muội thử nghĩ kỹ xem, trong tình huống nào muội sẽ nhận được mảnh giấy và đi đến cuộc hẹn?"
"Tình huống nào?" Phùng Đào nhìn mảnh giấy, chau mày suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Nếu lần này đại tỷ không trở về, mà mảnh giấy lại nói biết tung tích của tỷ, thì muội nhất định sẽ đi xem thử—"
Lời chưa dứt, tiểu nha đầu đã thấy đại tỷ đỏ hoe mắt.
Phùng Tranh chăm chú nhìn Phùng Đào, nước mắt lặng lẽ rơi như mưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!