Chương 42: Phùng Đại Tiểu Thư Có Lẽ Thầm Mến Ta

— Là vì nàng trở về mà khiến hắn thay đổi suy nghĩ ư?

Ban đầu, nàng cùng Lục Mặc cùng nhau mất tích, lại bị đồn thổi tư tình bỏ trốn, không rõ sống chết, với hai nhà Phùng – Lục mà nói vẫn còn giữ chút hy vọng.

Nhưng giờ đây, Lục Huyền đã biết rõ những gì nàng trải qua, ngược lại lại càng hiểu rõ tình cảnh của Lục Mặc.

Phùng Tranh nhất thời không biết nên vì Lục Huyền mà thương xót, hay nên thở phào nhẹ nhõm.

Lục Huyền khẽ nheo mắt.

Tiểu cô nương này đang thương hại hắn sao?

"Ta đi đây." Lục Huyền buông một câu, đứng dậy rời đi.

Vừa bước ra đường, hắn lại như có linh cảm, ngẩng đầu nhìn lên.

Lầu hai trà quán, ô cửa sổ trông ra phố xá, quả nhiên Phùng đại tiểu thư đang chăm chú dõi theo.

Thiếu niên lập tức thu lại ánh nhìn, trong lòng bỗng nảy ra một ý niệm: Phùng đại tiểu thư chẳng lẽ… thầm mến hắn?

Phùng Tranh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy Lục Huyền bỗng tăng nhanh cước bộ, rất nhanh đã biến mất sau góc phố, nàng cũng thong thả xuống lầu, hướng về phủ Thượng thư.

Ngoài phủ Thượng thư, một chiếc xe ngựa phủ màn xanh biếc đang dừng lại. Phùng Tranh bước chân hơi khựng lại, nhìn kỹ một chút.

Dường như là xe của phủ Trưởng công chúa Vĩnh Bình.

Bước đến trước cửa, lão Vương giữ cửa vội nói: "Đại tiểu thư, phủ Trưởng công chúa có người tới."

Khắp phủ Thượng thư ai cũng biết đại tiểu thư được Trưởng công chúa Vĩnh Bình ưu ái, nay phủ công chúa phái người tới, nhất định là vì nàng.

"Ta biết rồi, đa tạ Vương bá."

Phùng Tranh đáp nhẹ một tiếng, bước chậm rãi vào trong, chợt gặp ngay ma ma họ Hồ.

"Trời ơi, đại tiểu thư, tiểu thư đi đâu vậy, lão phu nhân đang sốt ruột tìm cô đấy!"

Phùng Tranh ánh mắt liếc qua mặt Hồ ma ma, nét khẩn trương trên gương mặt bà ta bỗng chốc cứng lại.

Gương mặt bị con mèo hoang kia cào trúng vẫn còn chưa hết dấu vết, nay đối mặt với đại tiểu thư không hiểu sao lại có phần lo lắng.

"Tổ mẫu tìm ta có việc gì?" Phùng Tranh vừa đi về hướng Trường Ninh Đường, vừa hỏi.

"Phủ Trưởng công chúa sai người đến, mời tiểu thư tới chơi." Hồ ma ma vừa nói vừa không dám sơ suất.

Đại tiểu thư đúng là vận khí tốt thật, chỉ mới một lần yến hội thưởng hoa mà đã được Trưởng công chúa để mắt, hôm nay lại còn đặc biệt phái người tới mời.

"Ồ." Phùng Tranh nhàn nhạt đáp, bước chân vẫn chậm rãi.

Hồ ma ma nhịn không được thúc giục: "Đại tiểu thư, người đi nhanh lên một chút đi."

Phùng Tranh nghiêng mắt liếc bà ta, nhàn nhạt nói: "Tổ mẫu chẳng phải từng dạy ta, cử chỉ hành vi phải có quy củ, hấp tấp lộn xộn thì còn ra thể thống gì?"

Hồ ma ma nghẹn họng, suýt thì trợn mắt.

Giờ đại tiểu thư nói chuyện quy củ lễ nghĩa, thế còn chuyện hôm đó vu cho bà – một bà già – sàm sỡ nàng thì nói làm sao?

Phùng Tranh vừa đến cửa Trường Ninh Đường, nha hoàn đã lập tức bẩm báo: "Đại tiểu thư tới rồi!"

Trong phòng bỗng lặng đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!