Nghe vậy, Lục Huyền khẽ mỉm cười.
Hắn điều tra đến bước này là vì nhị đệ, còn Phùng đại tiểu thư thì vì chính nàng mà lần đến manh mối này. Hắn không mong nàng phải vì e dè đủ điều mà bị trói tay bó chân.
"Ta sẽ lần theo manh mối của Thích đại nhân ở Hàn Lâm viện mà tra tiếp, có tiến triển gì sẽ báo cho cô biết." Lục Huyền nói rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ, nhớ lại cảnh lần trước đến đây, liền bổ sung một câu, "Phùng đại tiểu thư không cần tiễn."
Cửa sổ vừa mở ra, gió liền ùa vào, màn lụa và rèm treo bị thổi lay động không ngừng.
Trên trời mây dày che khuất trăng sao, bỗng một tia chớp xé tan màn đêm, những giọt mưa to như hạt đậu rơi lộp độp.
Gió mạnh mưa dồn, Lục Huyền chống tay lên khung cửa sổ, nhìn mưa mỗi lúc một nặng hạt, chợt đứng lại.
Lục đại công tử chẳng lẽ định lưu lại qua đêm?
Bạch Lộ nghe tiếng sấm, liền chú ý động tĩnh bên trong, tức thì giật mình kinh hãi.
Chuyện này tuyệt đối không thể!
"Bạch Lộ, mang một cây dù tới."
"Không cần, vẫn sẽ bị ướt thôi." Lục Huyền phất tay, chống tay vào bệ cửa, nhẹ nhàng phóng người qua cửa sổ.
Thấy bóng áo đen hòa vào màn đêm, Phùng Tranh vội gọi: "Lục Huyền——"
Thiếu niên đang định bước vào màn mưa ngoái đầu lại.
Phùng Tranh bước nhanh đến bên cửa sổ.
Ngoài kia mưa lớn tầm tã, gió tạt thẳng vào thân hình mảnh khảnh của thiếu niên, trong đôi mắt đen láy của hắn ánh lên chút nghi hoặc.
Tiếng "Lục Huyền" kia khiến hắn hơi khó chịu.
Sự khó chịu ấy không phải vì phản cảm, mà là từ thói quen xa cách với người khác, khiến hắn không ngờ có một thiếu nữ không thân thích lại gọi tên hắn như vậy.
Nhìn thiếu nữ có thần sắc tự nhiên trong ánh mắt, đôi mày đang cau của Lục Huyền khẽ giãn ra.
Có lẽ là hắn quá đa nghi, thực ra "Lục Huyền" nghe dễ chịu hơn "Lục đại công tử" nhiều.
"Có chuyện gì sao?" Thiếu niên đè nén cảm giác kỳ lạ, thản nhiên hỏi.
Phùng Tranh lo lắng liếc ra màn mưa.
Ngoài kia mưa rơi trắng xóa, sấm sét không ngừng vang rền.
"Lục đại công tử chớ đi dưới tán cây, cũng đừng dừng lại lâu trên chỗ cao…" Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên, Phùng Tranh nghiêm túc căn dặn.
Lục Huyền càng nghe càng cảm thấy kỳ quặc, thuận miệng hỏi: "Vì sao?"
"Đi dưới cây hay ở trên cao, rất dễ bị sét đánh."
Khóe miệng Lục Huyền khẽ giật.
Nhưng đối phương ánh mắt sáng trong, nét mặt nghiêm túc, tuyệt chẳng giống nói đùa.
Sự quan tâm của Phùng đại tiểu thư… quả thực hơi khác người.
"Đa tạ." Thiếu niên gượng gạo nói hai chữ, chớp mắt đã mất dạng.
Bạch Lộ vội chạy đến, nhanh tay đóng cửa sổ lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!