Chương 394: Phiên Ngoại – Tỷ Muội

Trong cung Bắc Tề, một cung nữ bước nhanh đến bên Thái hậu, cúi đầu thấp giọng bẩm:

"Thái hậu, phu nhân sắp không qua khỏi, muốn gặp người một lần."

Trên gương mặt xinh đẹp nghiêm nghị của Thái hậu không lộ quá nhiều vẻ ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu, sải bước hướng về một tòa cung điện.

Màn trướng trong điện dày nặng tầng tầng lớp lớp, càng đi vào sâu, hương dược càng nồng đậm.

Vài cung nữ vây quanh bên giường. Trên giường, một nữ tử đang nằm đó.

Nàng chải tóc chỉnh tề, trên đầu còn cài trâm bướm tinh xảo. Dù sắc mặt b*nh h**n nhưng vẫn giữ được vài phần mỹ lệ.

Thái hậu bỗng có chút cảm động.

Muội muội này của bà, bất luận trong hoàn cảnh nào cũng cố giữ lấy thể diện.

Dù sao cũng là muội muội ruột, chính là Chu công chúa.

"Thái hậu." Các cung nữ thấy Thái hậu đến, đồng loạt quỳ bái.

Ánh mắt Thái hậu chẳng hề liếc tới họ, đi thẳng tới bên giường.

Cung nữ vội vàng nhường đường.

"Muội thế nào rồi?" Thái hậu ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay nữ tử.

Nữ tử trông thấy Thái hậu, đôi gò má tái nhợt chợt có một chút huyết sắc: "Tỷ tỷ đến rồi."

"Muội không khỏe chỗ nào, ta sẽ lập tức gọi thái y." Gương mặt Thái hậu lộ vẻ quan tâm vô cùng hoàn hảo.

"Chỗ nào cũng không thoải mái." Nữ tử tuy dung mạo tuyệt mỹ, nhưng cũng đã gần bốn mươi, nhìn Thái hậu bằng ánh mắt u oán, thậm chí còn mang theo vài phần nhu mì như tiểu nữ tử.

Thái hậu ánh mắt lóe lên, sự quan tâm hoàn hảo kia rốt cuộc cũng có thêm vài phần chân thực.

Đến lúc này rồi, sợi dây tình tỷ muội dù mong manh cũng khiến trái tim sắt đá mềm đi đôi chút.

Dù sao đi nữa, người thân có liên hệ với vương triều đã sụp đổ, chỉ còn lại một muội muội này.

Mà giờ đây, muội ấy cũng sắp rời xa nhân thế.

"Đi gọi thái y!" Thái hậu phân phó cung nữ.

Nữ tử khẽ siết lấy tay Thái hậu, dồn chút sức lực, song vẫn yếu ớt vô cùng.

"Không cần nữa, tỷ tỷ, ta rõ thân thể mình thế nào. Thời gian mời thái y, chi bằng để chúng ta hàn huyên vài câu."

"Muội muốn nói gì sao?"

"Tỷ tỷ còn nhớ khi còn nhỏ không?"

Lời này khiến Thái hậu vô thức nhíu mày.

Bà chẳng muốn hồi tưởng về thuở thơ ấu ấy chút nào.

Tình cảm bà dành cho hoàng cung lạnh lẽo đó, đã tiêu tan kể từ ngày bị đưa đi hòa thân.

Phụ hoàng – người luôn miệng nói bà là nữ nhi được yêu thương nhất – khi Bắc Tề cầu hôn, liền không chút do dự mà đáp ứng.

Bà từng khóc, từng nổi loạn, nhưng đổi lại chỉ là một cái tát của phụ hoàng, kèm theo lời trách mắng "không hiểu chuyện".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!