Chương 392: Sinh Tử

Lục Huyền đỡ lấy Lục Mặc, lập tức hạ lệnh: "Đưa những người khác đi trước."

Hơn trăm người đang hoang mang bất an lập tức bị đưa ra khỏi sân.

Máu theo khóe miệng Lục Mặc trào ra, hắn ôm ngực, sắc mặt đau đớn.

"Nhị đệ, rốt cuộc là chuyện gì?"

Gân xanh trên trán Lục Mặc nổi rõ, mồ hôi lớn như hạt đậu rơi lã chã, môi trắng bệch không nói nên lời.

Người đàn ông bị chỉ ra khẽ cười lạnh, giọng điệu đầy cảnh cáo: "Đau lắm phải không?"

Lục Huyền bước nhanh lên, túm lấy cổ áo đối phương: "Ngươi đã giở trò gì?"

Nam tử thần sắc thản nhiên, không hề có vẻ hoảng loạn khi bị vạch trần, chậm rãi nói: "Có một loại cổ, mẫu cổ gieo trong người điều khiển, tử cổ gieo trong người bị điều khiển. Sống chết của người bị điều khiển, nằm trong một ý niệm của kẻ khống chế."

Lục Huyền liếc nhìn Lục Mặc, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: "Ngươi đã hạ thứ cổ đó lên nhị đệ ta?"

Nam tử mỉm cười nhạt: "Mẫu cổ và tử cổ có liên hệ vi diệu, nếu không, hắn dựa vào đâu mà tự hại mình rồi tìm ra ta?"

"Ngươi mau nói cách giải!" Lục Huyền gằn giọng, ánh mắt như dao.

"Ngươi tưởng ta ngốc chắc? Ngược lại là ngươi, nếu không muốn đệ đệ mình chịu thêm đau đớn, thì đừng làm khó ta." Nam tử nhìn chằm chằm Lục Huyền, khẽ lắc đầu, "Đáng tiếc thật."

Đáng tiếc là cổ này không hạ lên người huynh trưởng.

Trong hai huynh đệ, rõ ràng người huynh trưởng có giá trị hơn nhiều.

Ánh mắt tiếc nuối trong mắt hắn chợt chuyển thành đau đớn.

Lục Huyền thót tim, lập tức nhìn sang Lục Mặc.

Một lưỡi dao găm đã cắm sâu vào bụng dưới Lục Mặc, hắn loạng choạng lùi lại, rồi ngã xuống đất.

"Nhị đệ!" Lục Huyền lao tới.

Hạ Bắc áp chế chặt nam tử, không để hắn động thủ lần nữa, ánh mắt nhìn Lục Mặc đầy kinh hoàng.

"Nhị đệ, đệ điên rồi sao?" Lục Huyền ôm lấy Lục Mặc, lớn tiếng gọi, "Mau mời thái y, nhanh lên!"

Rất nhanh đã có người đi mời thái y.

Lục Mặc mặt mũi trắng bệch, cố sức nắm lấy tay áo Lục Huyền: "Đại ca, đừng phiền nữa…"

"Nhị đệ —"

Lục Mặc nở nụ cười yếu ớt: "Đệ không muốn cả đời bị người khống chế, sống như con rối… Đại ca, đối với đệ, chết… còn hơn sống. Huynh… huynh hiểu đệ mà…"

Lục Huyền cắn chặt răng, cổ họng như bị tảng đá chặn lại, khó thở đến tột cùng.

Hắn hiểu tâm trạng của đệ đệ, nhưng không thể chấp nhận lựa chọn ấy.

"Nhị đệ, sống mới có hy vọng, sao đệ lại tuyệt vọng đến thế?"

"Không còn hy vọng gì cả…" Ánh mắt Lục Mặc vượt qua Lục Huyền, rơi vào nam tử kia, "Hắn đã rơi vào tay chúng ta, để sống hắn tuyệt đối sẽ không giải cổ, mà còn dùng nó để uy h**p. Đại ca, đệ đã làm sai quá nhiều rồi, không muốn… không muốn trở thành con cờ của kẻ địch nữa, sống như thế quá nhục nhã…"

Giọng của Lục Mặc dần yếu đi, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

"Ca…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!