Chương 33: Mấu Chốt

Trong Vãn Thu Cư, cây cam giữa sân đón gió đêm nhẹ lướt, hoa cam trắng không biết từ khi nào đã âm thầm nở rộ.

Bạch Lộ đang thu dọn từng hũ cá khô nhỏ trên bàn, khóe môi nhếch lên cười lạnh: "Đại trù phòng quả nhiên là bọn biết nịnh kẻ trên giẫm kẻ dưới. Hôm qua còn bảo không có cá khô, tìm cũng chẳng ra, hôm nay liền vội vàng đưa tới, mà lại đưa tới tận mấy hũ."

Phùng Tranh mỉm cười hí hửng mở nắp nếm thử.

Một hũ vị cay thơm, một hũ vị ngũ hương, một hũ vị thìa là…

Mỗi hũ một hương vị, vậy mà lại làm đủ cả những vị thường thấy.

"Đại trù phòng làm cá khô tay nghề cũng không tệ." Phùng Tranh gật đầu hài lòng.

Việc gì mà để tâm thì đều không đến nỗi quá tệ.

"Meo meo!" Lai Phúc nhảy lên bàn, duỗi móng chạm vào một hũ sứ.

Phùng Tranh chọn hũ cá khô không dầu không muối, bẻ một miếng đút cho Lai Phúc, rồi hỏi hai nha hoàn: "Các ngươi có muốn nếm thử không?"

Bạch Lộ cười đáp: "Tiểu thư ăn đi, nô tỳ không thích ăn cá cho lắm."

Phùng Tranh lại nhìn sang Tiểu Ngư: "Còn Tiểu Ngư?"

Tiểu Ngư nhìn chủ nhân mới, lại nhìn con mèo hoa, im lặng lắc đầu từ chối.

Dường như nàng đã hiểu cái tên của mình từ đâu mà ra.

Thấy Tiểu Ngư chỉ lắc đầu không nói, Bạch Lộ âm thầm nhíu mày.

Nha đầu mà Trưởng công chúa ban cho tiểu thư này dường như không được lanh lợi cho lắm.

"Thu hết chỗ cá khô này lại, các ngươi lui xuống đi."

Bạch Lộ dẫn Tiểu Ngư thu dọn từng hũ sứ, đứng ở hành lang đón gió đêm, mở miệng nói: "Tiểu Ngư—"

Một chữ "khô" suýt chút nữa bật ra khỏi miệng, khiến Bạch Lộ vội vàng chỉnh sắc mặt nghiêm trang.

Nguy thật, nếu nói ra thì chẳng phải sẽ khiến Tiểu Ngư hiểu lầm ý nghĩa cái tên cô nương đặt cho sao?

Đôi mắt đen nhánh của Tiểu Ngư nhìn qua.

"Ngươi mới tới Vãn Thu Cư, nếu có chỗ nào không quen thì cứ nói với ta."

Tiểu Ngư khẽ gật đầu.

Xem ra là đứa thiên tính trầm lặng.

Bạch Lộ có phần nản lòng, nhưng mặt vẫn giữ nụ cười đoan trang: "Chỗ ở của ngươi đã thu dọn xong, ta dẫn ngươi qua đó. Người trong Vãn Thu Cư không nhiều, rất nhanh sẽ quen thuộc thôi."

Tiểu Ngư lại gật đầu.

"Vậy đi thôi."

Lúc này, Lục Huyền đã lặng lẽ đột nhập vào phủ Thượng thư.

Phủ đệ nhà giàu thường có bố cục tương tự, thiếu niên áo đen ẩn mình trong bóng đêm, chẳng bao lâu đã đến gần hoa viên.

Phóng mắt nhìn quanh, ba tiểu viện tinh xảo vây quanh hoa viên, một viện tên là Vãn Thu Cư, một là Trường Hạ Cư, một là Ám Hương Cư.

Lục Huyền suy ngẫm chốc lát, ánh mắt dừng lại ở phía Vãn Thu Cư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!