Nam nhân khép cửa lại, vội vàng bước theo, cẩn trọng hỏi: "Ngài là…"
Kẻ giang hồ mưu sinh bằng trò diễn, vốn không thiếu mắt nhìn người, chỉ liếc một cái đã nhận ra thiếu niên bước vào không phải hạng tầm thường.
Lục Huyền chẳng buồn trả lời, đưa mắt đảo quanh sân.
Khoảnh sân nhỏ như bàn tay chất đầy tạp vật, một con khỉ đang cuộn đuôi đu bám trên giàn gỗ, đôi mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm.
Lục Huyền đánh giá con khỉ kia một lúc, mới quay sang nam nhân: "Vài ngày trước quan phủ từng đến tìm ngươi?"
"À… phải."
"Ta là người bên hình bộ, đến hỏi lại chuyện hôm đó."
Nam nhân liếc kỹ thiếu niên một cái, ánh mắt hiện lên nghi hoặc.
Thiếu niên trước mặt nhìn chỉ tầm mười sáu mười bảy, nét mặt còn non nớt, bảo là người quan phủ thì thật khiến người khó lòng tin nổi.
"Sao, không tin à?" Lục Huyền nhướng mày.
Ánh mắt sắc bén như dao khiến da đầu nam nhân tê dại, vội cười khan: "Đại nhân có gì cứ hỏi."
Nhìn khí độ và y phục của thiếu niên này, rõ ràng chẳng phải người tầm thường, với kẻ như hắn vốn sống dưới đáy xã hội, tin hay không cũng chẳng quan trọng.
Quan trọng là—Không thể động đến!
Nam nhân âm thầm khổ sở, ngoài mặt vẫn cười nịnh.
Theo lý, sau chuyện hôm đó hắn nên lập tức cao chạy xa bay, tránh đầu sóng ngọn gió. Nhưng người đưa bạc cho hắn lại dặn dò phải tiếp tục như thường, không được để lộ điều gì khác lạ.
Nào ngờ bị quan phủ gọi đến hỏi chuyện một lần, giờ lại có người khác tìm tới.
Điều khiến nam nhân thấy yên tâm chính là bọn sai dịch kia dường như không nghi ngờ hắn, chỉ cần cố gắng chịu đựng thêm một thời gian, đợi hết hợp thuê nhà là có thể rút lui an toàn.
Một tiểu tử miệng còn hôi sữa, không đáng lo.
Nghĩ vậy, nam nhân ổn định lại tâm thần, càng thêm trấn tĩnh.
"Hôm đó con khỉ của ngươi nhảy vào đám đông gây hỗn loạn, kể lại tình hình lúc ấy cho ta nghe thật kỹ."
"Lúc đó…" Nam nhân bắt đầu thuật lại.
Lục Huyền lặng lẽ lắng nghe, những điều hắn kể không sai biệt gì mấy so với lời từ nha sai.
"Đại nhân, chuyện là vậy. Tiểu dân thật không ngờ một con súc sinh mất kiểm soát lại gây ra chuyện lớn như vậy—" Nam nhân khom lưng, trên mặt hiện rõ vẻ áy náy và sợ hãi đan xen.
Con khỉ đang treo trên giá bỗng kêu lên lanh lảnh.
Nam nhân trừng mắt: "Dám ồn ào trước mặt quý nhân, coi chừng ta lột da ngươi!"
"Chít chít!" Con khỉ vừa kêu vừa nhảy lên tường.
Nam nhân mặc kệ, quay sang cười lấy lòng Lục Huyền.
"Con khỉ của ngươi nuôi bao nhiêu năm rồi?" Lục Huyền hỏi.
"Đã bảy, tám năm rồi ạ."
"Thú đã thuần lâu như vậy, sao còn có thể gây rối?" Lục Huyền hỏi tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!