Chương 3: Biến Hóa

Lục Huyền khẽ gật đầu, mặt lạnh như băng, nói trước rõ ràng: "Ta chỉ tiện đường đưa cô nương một đoạn, không cần báo đáp, đến ngoài thành thì mỗi người đi một ngả."

Hắn vừa nói, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn gương mặt thiếu nữ.

Hắn không ngại cứu người một mạng, nhưng lại càng không muốn dây vào phiền toái rắc rối, bởi vậy đến cả họ tên nàng cũng không định hỏi.

May mà thiếu nữ không tỏ ra thất vọng hay bất mãn, trái lại vui vẻ cảm tạ: "Vậy đa tạ Lục công tử, thật là một người đại thiện!"

Khóe mắt Lục Huyền khẽ giật, hỏi: "Cô nương có thể đứng dậy không?"

Phùng Tranh ngoan ngoãn lắc đầu: "Không thể."

Nếu có thể đứng, vừa rồi nàng đã nhào đến rồi, đâu đến nỗi bò mãi chẳng nhích được chút nào.

Lục Huyền hơi cau mày, đưa tay ra: "Dựa vào ta, thử xem có đứng lên nổi không."

Một bàn tay trắng muốt vươn ra, đặt lên cánh tay thiếu niên. Thiếu nữ nhẹ nhàng đứng dậy, không chút khó khăn.

Lục Huyền nhướng mày.

Phùng Tranh cũng sững người.

Lúc mới mở mắt ra, nàng gần như không thể điều khiển được thân thể, giờ thì ổn cả, đến đau đớn vì ngã từ độ cao cũng chẳng còn.

Phùng Tranh đành làm vẻ ngây thơ: "Vừa nãy có lẽ do hôn mê quá lâu nên không cử động được, giờ thì ổn rồi."

Lục Huyền không biểu cảm, rút tay lại, xoay người đi trước: "Đi thôi."

Phía sau vang lên giọng thiếu nữ: "Còn Lai Phúc nữa."

Phùng Tranh đi đến cạnh mèo hoa, cúi người ôm nó lên.

Mèo hoa hơi gầy, nhưng thân hình cũng không nhỏ, vậy mà khi ôm lên lại chẳng thấy nặng chút nào.

Phùng Tranh đau lòng suýt rơi nước mắt.

Lai Phúc thật đáng thương, gầy đến không còn trọng lượng, sau này phải cho nó ăn nhiều cá khô hơn mới được.

"Meo meo—" Lai Phúc ngẩng đầu, thân thiết kêu gọi nàng.

Phùng Tranh siết chặt vòng tay ôm lấy cục bông mềm mại, trong lòng không khỏi cảm thán: Một con mèo hoang thỉnh thoảng được nàng cho ăn còn có thể liều mạng cứu nàng khi gặp nạn, mà một số người… lại còn chẳng bằng một con mèo.

Phùng Tranh bế mèo đi đến trước mặt Lục Huyền, giải thích: "Đây là mèo ta nuôi, tên gọi Lai Phúc."

Dù sao thiếu niên vẫn là thiếu niên, Lục Huyền liếc nhìn con mèo vằn, thuận miệng nói: "Một con mèo mà tên là Lai Phúc? Nghe thật kỳ quặc."

Tên này chẳng giống tên mèo gì cả, nghe cứ như gọi một tiểu đồng vậy.

Vừa dứt lời, liền nhận lại ánh mắt là lạ từ thiếu nữ.

"Sao vậy?"

Phùng Tranh mím môi cười: "Quả là hơi đặc biệt, nhưng mang ý nghĩa tốt."

Lục Huyền nhìn thiếu nữ thật sâu.

Ý nghĩa tốt… mà chủ nhân của nó lại thảm đến vậy?

Tất nhiên, hắn không có hứng thân thiết với nàng, lời này cũng không nói ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!