Phùng Tranh dựa lưng vào thân cây, nhàn nhạt nói: "Nói đi."
Tiết Phồn Sơn vốn có một bụng lời muốn nói với Phùng Tranh, thấy nàng thái độ lãnh đạm như thế thì trong lòng hoảng hốt, buột miệng thốt ra: "Tranh Tranh, ta không muốn từ hôn!"
Thần sắc Phùng Tranh càng thêm lạnh nhạt: "Hôn sự đã bị hủy, huynh nói những lời này còn có ích gì. Tiết Phồn Sơn, ta cũng có điều muốn nói với huynh."
"Hãy nói đi!"
"Hôn sự của chúng ta là do phụ mẫu làm chủ, việc từ hôn cũng là quyết định của trưởng bối, ta không oán trách huynh chút nào."
Nàng và Tiết Phồn Sơn là thanh mai trúc mã, thật sự lớn lên bên nhau vui vẻ hồn nhiên.
Hắn từng leo cây bắt trứng chim nướng chín chia cho nàng, cũng từng hái hoa dại kết thành vòng đội lên đầu nàng.
Tất cả những thú vui thời niên thiếu, bọn họ đều cùng nhau trải qua.
Với một người như thế, nàng sao có thể hận?
Ánh mắt Tiết Phồn Sơn sau khi nghe lời nàng liền sáng rực lên, tựa như sao trời chớp động: "Tranh Tranh, nàng không trách ta thì tốt quá rồi!"
Nhìn thiếu niên vui mừng khôn xiết, Phùng Tranh siết chặt nắm tay, nghiêm túc nói: "Ta tuy không trách huynh, nhưng hôn sự đã bị hủy, nước đổ khó hốt, từ nay về sau, chúng ta chớ gặp lại."
Tiết Phồn Sơn luống cuống: "Ta không đồng ý! Tranh Tranh, nàng chờ ta, ta nhất định sẽ thuyết phục được mẫu thân!"
"Bá mẫu sẽ không đồng ý đâu."
Giọng điệu quả quyết của thiếu nữ khiến Tiết Phồn Sơn khựng lại, sắc mặt lập tức ảm đạm.
So với Phùng Tranh, hắn tất nhiên càng hiểu rõ mẫu thân mình hơn.
Nhưng rất nhanh thiếu niên lại lấy lại tinh thần, ánh mắt cháy bỏng nhìn nàng: "Tranh Tranh, hay là chúng ta bỏ trốn đi!"
Lục Huyền nãy giờ đang chăm chú nghe bỗng thần sắc có chút quái dị.
Chẳng lẽ bây giờ bỏ trốn lại thành mốt rồi?
Ánh mắt thiếu niên xuyên qua tán lá rậm rạp, rơi lên gương mặt thiếu nữ.
Gương mặt trắng ngần ấy lập tức nhuốm đỏ, ánh mắt bừng bừng tức giận: "Tiết Phồn Sơn!"
Phùng Tranh thật sự nổi giận.
Bỏ trốn, bỏ trốn, chẳng lẽ cả hai đời nàng đều phải gắn liền với hai chữ này?
Tiết Phồn Sơn thấy nàng tức giận, hoảng hốt luống cuống: "Tranh Tranh, nàng đừng giận, vậy thì không bỏ trốn nữa, không bỏ trốn!"
Phùng Tranh thấy thiếu niên nói năng lộn xộn, cũng không nỡ nặng lời, hít sâu điều chỉnh tâm tình, nghiêm túc nói: "Tiết Phồn Sơn, huynh cũng đã lớn, đừng tùy hứng như vậy nữa."
Thiếu niên ngẩn người phản bác: "Nhưng ta mới mười sáu tuổi, còn bốn năm nữa mới đến lễ đội mũ mà."
Tại Đại Ngụy, nam tử đến hai mươi tuổi mới làm lễ đội mũ, chính thức trưởng thành.
Nếu không thể ở bên Tranh Tranh, hắn tình nguyện mãi mãi không lớn.
Nghĩ đến đây, mắt thiếu niên đỏ hoe, ánh nhìn đầy khẩn cầu: "Tranh Tranh, nếu người lớn trong nhà đổi ý, chúng ta lại ở bên nhau được không?"
Phùng Tranh siết chặt nắm tay, mặt không chút do dự: "Không được."
Nàng vẫn còn nhớ rõ sự náo nhiệt trong ngày đón dâu ở Tiết phủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!