Lục Huyền không chọn đến đợi bên ngoài phủ Trưởng công chúa.
Hôm nay có không ít tiểu thư quý tộc đến dự yến tại phủ Trưởng công chúa, so với việc khó khăn tìm người tại đó, chi bằng chờ thỏ nơi phủ Thượng thư thì hơn.
Dù Phùng đại tiểu thư có đi đâu, một khi đã ra khỏi nhà, ắt sẽ quay về.
Thiếu niên ngồi trên cành cao của một cây lớn, hơi khép mắt, mặc cho ánh nắng lấp lánh xuyên qua kẽ lá rơi trên mặt.
Làn da hắn trắng tái như sứ lạnh, dưới ánh nắng càng hiện rõ vẻ băng thanh ngọc khiết.
Đợi người luôn là điều khó chịu nhất.
Từ nóng lòng chờ mong ban đầu đến cơn buồn ngủ váng vất hiện tại, thế là buổi trưa đã trôi qua.
Đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa và bánh xe, thiếu niên trên cây liền mở mắt.
Lục Huyền nấp trong bóng râm ven đường, hai cỗ xe ngựa một trước một sau đều lọt vào tầm mắt.
Chiếc xe phía trước mang ký hiệu phủ Trưởng công chúa Vĩnh Bình, còn chiếc xe mui xanh đi sau thì rất quen mắt — chính là chiếc hắn thấy sáng nay.
Ánh mắt Lục Huyền dừng lại ở chiếc xe ngựa phía trước.
Phùng đại tiểu thư hẳn đang ngồi trong đó.
Sau một thoáng suy nghĩ, hắn gạt bỏ ý định dùng đá nhỏ ném vào ngựa kéo xe của phủ Trưởng công chúa.
Sáng nay ngựa kéo xe phủ Thượng thư vừa mới kinh hãi, giờ lại đến ngựa phủ Trưởng công chúa gặp chuyện, hai lần liên tiếp như thế e rằng sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Đã vậy… Khoé miệng thiếu niên khẽ cong, nhìn chiếc xe phía sau, trong lòng đã có chủ ý.
Thì để ngựa phủ Thượng thư hôm nay phát "điên" thêm một lần nữa đi.
Lục Huyền không chần chừ nữa, một viên đá nhỏ b*n r* như tên rời cung.
Tuấn mã quả nhiên đúng như hắn dự liệu, lại cao cao giơ móng trước lên, có lẽ do còn ám ảnh từ sáng, nên lần này phản ứng càng dữ dội hơn.
Xe ngựa bất ngờ lắc mạnh, Phùng Mai và Phùng Đào đồng loạt thét lên.
Phu xe vội vàng trấn an con ngựa đang hoảng loạn, chiếc xe vốn định đi thẳng vào cổng bên phủ Thượng thư buộc phải dừng lại.
Phùng Tranh mơ hồ nghe thấy tiếng Phùng Đào kêu sợ hãi, liền vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra.
Tiếng phu xe xuyên qua rèm xe truyền vào: "Có vẻ con ngựa phía sau lại hoảng loạn."
"Dừng lại." Phùng Tranh lên tiếng, rồi xách váy nhẹ nhàng nhảy xuống xe.
Tiểu Ngư thấy thế lặng lẽ theo sau.
Trên cây, thiếu niên áo đen thấy chiếc xe phía trước dừng lại thì khẽ nhếch môi, rồi nhìn thấy một thiếu nữ nhảy xuống xe.
Nhìn dáng vẻ linh hoạt kia, chính là nữ tử hắn từng cứu.
Lục Huyền dõi theo bóng dáng nàng bước nhanh đến xem xét tình hình, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm.
Trên đường về kinh thuận tay cứu được một cô nương, không ngờ lại là người từng được đồn đại là cùng đệ đệ hắn bỏ trốn – thế gian lại có sự trùng hợp như thế?
Hắn không tin.
Lục Huyền lạnh lùng nhìn thiếu nữ, cân nhắc bước tiếp theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!