"Phùng đại tiểu thư, ngươi hãy suy nghĩ kỹ lại một lần nữa!" Trưởng công chúa Vĩnh Bình nghe xong lời ấy, hoàn toàn không thể giữ được vẻ điềm tĩnh.
Phùng Tranh làm ra vẻ đang cố gắng hồi tưởng, ngập ngừng nói: "Nam nhân kia hình như bên khóe mắt có một vết sẹo…"
"Khóe mắt bên trái hay bên phải?" Đỗ Niệm hỏi.
Phùng Tranh cau mày suy nghĩ một lúc, giọng nói chắc chắn hơn vài phần: "Hẳn là bên phải."
Dung mạo đôi nam nữ kia nàng chỉ nhớ mơ hồ.
Phải biết rằng khi ấy nàng chỉ là một con mèo, muốn biết tin tức gì cũng thật khó khăn, mà đôi phu thê buôn người đó nàng cũng chỉ gặp một lần, không để lại ấn tượng sâu sắc.
Huống chi tình cảnh hiện tại của nàng, mô tả quá chi tiết diện mạo đôi nam nữ ấy e cũng không ổn, đưa ra một đặc điểm để phủ Trưởng công chúa xác nhận sau này là thích hợp nhất.
"Phùng đại tiểu thư còn nhớ điều gì khác không?"
Phùng Tranh lắc đầu, vẻ áy náy hiện rõ trên gương mặt: "Thần nữ thật sự không thể nhớ ra thêm điều gì nữa."
Trưởng công chúa Vĩnh Bình vịn tay lên quan tài, gắng gượng đứng vững: "Thúy cô, đưa Phùng đại tiểu thư hồi Mẫu Đơn viên."
"Dạ." Thúy cô khom người đáp, rồi bước tới bên cạnh Phùng Tranh, cung kính nói: "Phùng đại tiểu thư, xin mời theo ta."
Trên đường trở về Mẫu Đơn viên, ánh mắt Thúy cô liên tục liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh.
Hôm nay có thể tìm thấy Quận chúa đều là nhờ Phùng đại tiểu thư, thế nhưng cũng chính vì nàng mà hy vọng mong manh của toàn phủ Trưởng công chúa về việc Quận chúa còn sống đã hoàn toàn tan vỡ.
Trong khoảnh khắc, bà cũng không biết nên đối xử với tiểu cô nương này bằng tâm trạng thế nào cho phải.
Trong Mẫu Đơn viên yến tiệc đã bắt đầu, các tiểu thư quý tộc ăn mà không biết vị, đầu óc đều nghĩ đến chuyện Phùng đại tiểu thư bị Trưởng công chúa dẫn đi.
Rốt cuộc là vì sao chứ?
Phùng Đào thì ăn uống ngon lành, chẳng hề để tâm đến sự tò mò của các quý nữ.
Bỗng một bóng váy đỏ lướt qua, tiểu cô nương mắt sáng lên, vui mừng gọi: "Đại tỷ!"
Các tiểu thư lập tức quay đầu nhìn, chỉ thấy nữ quan bên cạnh Trưởng công chúa Vĩnh Bình đang dẫn Phùng Tranh đi tới.
Khi đến gần, nữ quan dừng bước, mỉm cười nói: "Phùng đại tiểu thư không phải lần đầu đến yến tiệc, xin cứ tự nhiên, ta còn phải về bẩm báo với điện hạ."
Phùng Tranh hơi nhún người: "Đa tạ."
Chờ nữ quan rời đi, Phùng Đào lập tức vẫy tay gọi Phùng Tranh: "Đại tỷ, ngồi bên này!"
Phùng Tranh dưới bao ánh mắt dõi theo bước tới, bị Phùng Đào kéo ngồi xuống.
"Đại tỷ, nếm thử món măng gà này đi, ngon lắm đó."
Chưa để Phùng Tranh ăn xong, Phùng Đào lại gắp một miếng giăm bông mỏng cho vào bát nàng: "Món giăm bông này cũng rất ngon, đại tỷ mau nếm thử đi."
…
Nhìn Phùng Đào lần lượt gắp hết những món ngon trên bàn yến vào bát Phùng Tranh, vài tiểu thư quý tộc đã quên cả giữ hình tượng, khoé mắt giật liên hồi.
Lúc này, người bình thường chẳng phải nên lập tức hỏi xem vì sao Trưởng công chúa lại dẫn Phùng đại tiểu thư đi sao?
Trước bát cơm đầy ắp trước mặt Phùng Tranh, các quý nữ chỉ cảm thấy một luồng uất khí nghẹn nơi ngực, không nhịn được mà quay sang nhìn Phùng Mai.
Phùng Mai cầm đũa, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!