Chương 22: Tung Tích Quận Chúa

Phùng Tranh chỉ khẽ nói một câu, liền đánh tan định lực vững như Thái Sơn của Trưởng công chúa Vĩnh Bình.

Tựa như có mũi tên như sao băng bắn trúng ngực bà, lại như muôn vàn pháo hoa đồng loạt nổ tung trong đầu.

Trong khoảnh khắc ấy, bà không phân rõ được là mừng hay là sợ, tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, hơi thở ngưng trệ.

Một lúc lâu sau, Trưởng công chúa Vĩnh Bình mới run run đầu ngón tay đưa ra nắm lấy chén trà, đến khi dùng sức nâng lên mới phát hiện ra trong chén đã cạn sạch.

Bà lúng túng đặt chén xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, cuối cùng mới tìm lại được thanh âm: "

"Hình như" là có ý gì?"

Phùng Tranh thoáng do dự: "Thần nữ không dám chắc—"

"Ngươi biết được gì, cứ nói ra." Trưởng công chúa Vĩnh Bình cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn không kiềm được mà mang theo kích động.

Đó là loại thất thố mà dù đối mặt với thiên quân vạn mã nơi chiến trường bà cũng chưa từng trải qua.

Bà từng là tướng quân giáp trụ uy nghi, nhưng nữ nhi lại là chỗ yếu mềm nhất của bà.

"Vài ngày trước, thần nữ bị bọn buôn người bắt cóc, khi tỉnh lại đã nghe thấy một đôi nam nữ tranh cãi…"

Nghe đến hai chữ "buôn người", tim Trưởng công chúa Vĩnh Bình thắt lại, càng chăm chú lắng nghe.

"Người nữ trách người nam không nên ra tay với thần nữ, vì nhìn qua y phục cùng cách ăn mặc là biết thần nữ là tiểu thư nhà quyền quý, e rằng sẽ gây họa. Người nam bị trách móc đến phiền, cười lạnh nói chỉ biết nói ta, sao không nói đến cô bé mà ngươi bắt về ba năm trước, con bé đó từng tự xưng là quận chúa—"

"Bọn chúng thật sự nói như vậy?"

Phùng Tranh bị ngắt lời, liếc nhìn Trưởng công chúa Vĩnh Bình.

Trưởng công chúa một tay đặt trên bàn đá, đè xuống cảm xúc cuộn trào, chậm rãi nói: "Tiếp tục."

Phùng Tranh chần chừ một chút, rồi mới nói tiếp: "Người nữ quát lại rằng ngươi còn nhắc tới con bé đó làm gì, con bé đó tự xưng là quận chúa, chúng ta chẳng phải đã—"

Nàng khựng lại một chút.

Một nỗi bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng Trưởng công chúa, bàn tay đặt trên bàn đá siết chặt.

Sau một hồi lặng im ngột ngạt, Phùng Tranh nhẹ giọng nói: "Người nữ nói, nghe thấy cô bé đó tự xưng là quận chúa, để tránh phiền phức… đã b*p ch*t con bé ấy rồi—"

"Keng!" Một tiếng vang nhẹ, chén trà bên cạnh tay Trưởng công chúa bị quét đổ.

Chén vốn đã rỗng, trượt theo mặt bàn đá lạnh buốt rơi xuống nền gạch xám, trong khoảnh khắc liền tan tành thành bụi vụn.

Tựa như trái tim Trưởng công chúa trong giây lát cũng vỡ vụn.

Nỗi đau sắc nhọn như cơn sóng thần cuộn trào, khiến người trong cuộc bất lực, chỉ có thể bị tuyệt vọng nuốt chửng.

Trong đình lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề bị đè nén.

Phùng Tranh cụp mắt, yên lặng chờ đợi.

Không biết bao lâu sau, Trưởng công chúa mới cất lời: "Ngươi làm sao xác định được cô bé kia chính là Nghênh Nguyệt?"

Phùng Tranh ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt đen sâu như vực, tĩnh lặng.

Dưới vẻ điềm tĩnh ấy, là một cơn lốc đủ sức xé nát lòng người.

Phùng Tranh nhẹ lắc đầu: "Thần nữ không dám khẳng định, chỉ là sau khi trở về phủ thì mơ màng ngủ suốt hai ngày, đến khi tỉnh lại, nghĩ đến lời đối thoại của đôi nam nữ ấy, lại nhớ Nghênh Nguyệt quận chúa cũng vừa mất tích ba năm, vì vậy mới có suy đoán ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!