Không đến?
Ánh mắt Trưởng công chúa Vĩnh Bình lần nữa dừng lại trên người Phùng Đào.
Tiểu cô nương không giấu được vẻ căng thẳng, đang cẩn thận quan sát phản ứng của nàng.
Thanh âm Trưởng công chúa vẫn giữ được bình tĩnh: "Tỷ tỷ ngươi cớ sao không đến dự yến thưởng hoa?"
Mảnh hoa tiên nhỏ được đè dưới lòng bàn tay, vì dùng lực quá mạnh mà mu bàn tay gân xanh hiện rõ.
Bàn tay từng quen cầm đao kiếm bén ngót, giờ phút này cũng không kìm được mà khẽ run rẩy.
Bằng trực giác, Phùng Đào biết câu trả lời này vô cùng trọng yếu, khiến nàng càng thêm bối rối.
Nếu nói đại tỷ vì cần tĩnh dưỡng nên không đến, lỡ Trưởng công chúa vì vậy mà thôi không truy xét thì sao?
Nếu nói là vì tổ mẫu ngăn cản, chẳng phải khiến Trưởng công chúa cho rằng nàng bất kính với trưởng bối hay sao?
Tiểu cô nương nghĩ một hồi, bèn đáp: "Tỷ tỷ thần nữ vừa mới xảy ra chuyện, mới được đưa về phủ, tổ mẫu thương xót nên để tỷ ấy ở nhà tĩnh dưỡng."
Ngưu lão phu nhân cho đại tiểu thư tĩnh dưỡng, tức là thân thể không đáng ngại, chỉ là không muốn cháu gái ra mặt trong thời điểm nhạy cảm này.
Trưởng công chúa Vĩnh Bình hơi nhướng mày dài, nghiêng đầu dặn nữ quan: "Thúy cô, ngươi đi một chuyến đến phủ Lễ bộ Thượng thư, mời Phùng đại cô nương tới dự yến thưởng hoa."
"Dạ." Nữ quan kính cẩn lui ra.
Trong đình giờ chỉ còn Trưởng công chúa và Phùng Đào, không khí bỗng tĩnh lặng đến mức kim rơi cũng nghe được.
Các quý nữ bắt đầu chú ý nhiều hơn tới tình hình bên này, tiếng thì thầm râm ran nổi lên.
"Phùng Nhị, kia chẳng phải là muội muội cô sao?" Một quý nữ kinh ngạc kéo tay Phùng Mai.
Một quý nữ khác cũng hết sức ngạc nhiên: "Phùng Nhị, chẳng lẽ năm nay người được Trưởng công chúa để mắt lại là tam muội cô?"
Phùng Mai cố giữ nụ cười nhẹ trên mặt, song cảm giác mặt mũi nóng bừng.
Nếu hôm nay Phùng Đào thực sự lọt vào mắt xanh của Trưởng công chúa, sau này nàng còn mặt mũi nào đứng trước mặt đám quý nữ đây?
Nhưng ánh mắt không lừa người được, lúc này người ở trong đình cùng Trưởng công chúa chính là Phùng Đào, đến nữ quan vốn hầu cận bên người Trưởng công chúa cũng đã lui ra.
Trưởng công chúa vì sao lại gọi Phùng Đào tới nói chuyện?
Cho dù chuyện được Trưởng công chúa ưu ái không có quy luật, thì cũng không nên là Phùng Đào chứ!
Phùng Mai siết chặt tay trong tay áo, nghĩ đến việc vừa nãy bản thân còn mải mê dốc sức gảy đàn, đến nỗi chẳng biết Phùng Đào bị gọi đi khi nào, chỉ thấy mình như một trò cười.
Nàng mím môi cười nói: "Tam muội của ta vốn tính tình đơn thuần…"
Còn chuyện là vì đơn thuần mà được yêu thích, hay đơn thuần mà gây họa bị gọi tới tra hỏi, thì tùy người phỏng đoán vậy.
Quả nhiên có quý nữ cười nhẹ: "Đơn thuần là tốt, nhưng cũng dễ gặp họa. Phùng Nhị, làm tỷ tỷ thì phải trông nom muội muội cho kỹ đó."
Người nói là Hàn Yên Ngưng, cháu gái của Hàn Thủ phụ.
Hàn gia và Phùng gia cùng ở Khang An phường, Hàn Yên Ngưng từng là bạn thuở nhỏ với tỷ muội Phùng Tranh, nhưng mấy năm gần đây đã dần xa cách.
Phùng Mai biết Hàn Yên Ngưng không ưa gì Phùng Tranh, nghe những lời này tuy chói tai nhưng vẫn giữ nụ cười hòa nhã.
Trong đình, Trưởng công chúa Vĩnh Bình cuối cùng cũng mở miệng phá tan sự tĩnh lặng: "Đi chơi đi, trong vườn có bao nhiêu mẫu đơn đẹp như thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!