Chương 19: Dự Yến

Sáng hôm sau trời trong nắng nhẹ, cây lựu trong viện Trường Ninh Đường đã lặng lẽ hé nở vài đóa hoa đỏ.

Ngưu lão phu nhân ánh mắt nghiêm nghị quét qua hai tôn nữ như đóa hoa hàm tiếu trước mặt, tạm xem là hài lòng.

"Đến phủ Trưởng công chúa phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, luôn nhớ thân phận của mình."

"Cháu gái xin ghi nhớ lời dạy của tổ mẫu." Phùng Mai và Phùng Đào cùng lên tiếng đáp.

"Đi đi, đừng để trễ giờ."

Chờ hai tỷ muội rời khỏi, Ngưu lão phu nhân cúi mắt nhấp một ngụm trà, hỏi bà tử bên cạnh:

"Bên Vãn Thu Cư có động tĩnh gì không?"

Hồ ma ma mặt vẫn chưa khỏi, hiện tại thay vào là một bà tử khác.

Nghe hỏi, bà ta lập tức đáp:

"Nghe Vạn ma ma nói, đại tiểu thư vẫn còn đang ngủ."

Sắc mặt Ngưu lão phu nhân khẽ biến, nhất thời trong lòng dâng lên một cơn giận khó nói thành lời.

Nếu trưởng tôn nữ vì không được đến phủ Trưởng công chúa mà làm ầm ĩ, thì chí ít cũng có thể xem như nàng còn chút hiếu thắng.

Thế mà bây giờ lại vẫn còn ngủ!

Bà miễn cho nàng không phải đến thỉnh an, chẳng lẽ là để nàng thoải mái ngủ nướng?

"Ờ." Ngưu lão phu nhân chậm rãi hạ chén trà, lười nhắc đến người khiến mình thêm phiền lòng.

Phùng Mai và Phùng Đào lên cỗ xe dừng ngoài nhị môn, mỗi người ngồi một bên, trong khoang xe tĩnh lặng không một lời.

Trong lòng Phùng Mai vốn chẳng mấy xem trọng tam muội.

Chỉ là cái bóng theo sau Phùng Tranh mà thôi.

Kẻ suốt ngày ríu rít bên đại tỷ giờ lại ngồi yên như tượng, khiến Phùng Mai càng thêm bực bội.

Chẳng lẽ còn phải nàng chủ động mở miệng phá vỡ sự im lặng sao?

Liếc nhìn thiếu nữ áo phấn da trắng như tuyết đối diện, Phùng Mai dứt khoát nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi.

Phùng Đào lén lườm một cái, ngầm thở phào vì yên tĩnh.

Xe ra khỏi phủ Thượng thư, phu xe quất roi, tốc độ rõ ràng tăng nhanh.

Bên vệ đường liễu xanh rũ bóng, một thiếu niên áo đen như mực lặng lẽ dõi theo cỗ xe xanh lục vừa rời khỏi cửa hông phủ Thượng thư.

Phùng đại tiểu thư được nuôi kỹ trong khuê phòng, hiện giờ phủ Quốc công và phủ Thượng thư lại đang trong thế giằng co, với thân phận của hắn, đường đường chính chính tới cửa là không thể.

Còn chuyện leo tường ban đêm—Lục Huyền liếc nhìn bức tường cao sừng sững.

Tường ấy dĩ nhiên không cản nổi hắn, nhưng chuyện đó hắn không thể làm.

Thấy xe ngựa tăng tốc, Lục Huyền búng ngón tay.

Một viên đá nhỏ b*n r* như tia chớp, trúng vào con tuấn mã đang kéo xe.

Ngựa hí vang, hai chân trước dựng cao lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!