Phùng Mai tưởng mình nghe nhầm:
"Đại tỷ chẳng lẽ quên rồi sao, tổ mẫu bảo tỷ phải ở Vãn Thu Cư tĩnh dưỡng cơ mà."
Phùng Tranh khẽ cười:
"Biết đâu phủ Trưởng công chúa thấy ta không đến lại phái người tới mời đấy."
Phùng Mai như nghe được trò cười hoang đường nhất thế gian, nhìn thiếu nữ tươi cười như hoa, trong mắt lộ ra vẻ thương hại:
"Đại tỷ chẳng lẽ bị đả kích quá nên nói mê sảng rồi?"
Phùng Tranh liếc nàng một cái, lười biếng nói:
"Ta mệt rồi, về phòng ngủ một lát, nhị muội cứ tự nhiên."
Nhìn nàng chậm rãi rời đi, ánh mắt Phùng Mai hiện rõ sự khinh bỉ.
Phủ Trưởng công chúa đến mời Phùng Tranh? Thật đúng là kẻ si nói mộng!
Nhị phu nhân Dương thị coi chuyện con gái được mời đến phủ Trưởng công chúa dự yến ngày mai là đại sự, vừa thấy Phùng Mai về phòng liền gọi đến.
"Mai nhi, đã chuẩn bị xong cho yến thưởng hoa ngày mai chưa?"
Phùng Mai gật đầu:
"Y phục trang sức đều đã chọn xong, mẫu thân cứ yên tâm."
Dương thị lộ vẻ hài lòng:
"Mai nhi xưa nay đều khiến mẫu thân yên tâm."
Hai năm nay, danh tiếng của Phùng Mai dần lan rộng, Dương thị khi lui tới với các phu nhân trong kinh thành không ít lần được nghe lời tán thưởng, trong mắt bà con gái mình đương nhiên là hoàn mỹ không tỳ vết.
"Phải rồi, bên lão phu nhân có người tới nói, ngày mai tam nha đầu cũng sẽ đi."
Khóe môi Phùng Mai khẽ cong, hiện ra ý cười giễu cợt:
"Tam muội được đi, cũng là nhờ phúc của đại tỷ đấy."
"Sao cơ?" Dương thị vẫn chưa biết chuyện Phùng Mai cùng Phùng Tranh đến Trường Ninh Đường.
"Đại tỷ không cam lòng bị tổ mẫu giam chân, nên ầm ĩ đòi đi dự yến. Tổ mẫu mới nói để tam muội đi thay."
Dương thị lắc đầu:
"Quả là không biết chừng mực."
Chẳng những không biết chừng mực, mà còn vô liêm sỉ, không biết phân biệt nặng nhẹ.
Đổi lại là một cô nương đầu óc bình thường, lúc này hẳn phải trốn trong phòng không dám ra ngoài, đâu có chuyện dám mặt dày đi dự yến, chẳng phải là tự chuốc lấy nhục sao?
Phùng Mai nhớ tới lời Phùng Tranh vừa rồi, vẫn cảm thấy buồn cười:
"Đại tỷ còn nói, dù tổ mẫu không cho đi, phủ Trưởng công chúa cũng sẽ mời nàng."
Dương thị sững sờ:
"Con bé ấy chẳng lẽ bị điên rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!