Phùng Tranh không phản đối cũng chẳng tán thành việc Phùng Mai đi cùng, cứ thế ung dung bước về phía Trường Ninh Đường.
Phùng Mai đi bên cạnh, đáy mắt ẩn giấu vẻ giễu cợt.
Nàng và Phùng Tranh đồng tuổi, chỉ vì sinh muộn mấy tháng nên thành Nhị cô nương.
Thuở nhỏ mỗi khi có khách đến, nếu cả hai cùng xuất hiện, khách khứa nhất định sẽ khen "Đại tiểu thư ngọc khiết như tuyết", còn đến nàng thì chỉ còn lời gượng gạo "hiền lành dịu dàng".
Hiền lành dịu dàng – từ mà Phùng Mai chán ghét nhất.
Nói trắng ra chính là vì nàng không xinh đẹp bằng Phùng Tranh.
Khi nàng luyện đàn đến mức tay chai sạn, Phùng Tranh lại như con ngốc chạy khắp vườn đuổi bướm; khi nàng học đến hoa mắt chóng mặt, Phùng Tranh thì cùng Phùng Đào nướng thịt hươu; khi nàng khâu vá đến chảy máu tay, thì Tiết Phồn Sơn lại dẫn Phùng Tranh đi bắt chim sẻ.
Phùng Tranh cứ thế lớn lên nhẹ nhàng sung sướng, còn nàng phải cố gắng không ngừng mới mong được chú ý mỗi khi xuất hiện cùng người kia.
Nàng chán ghét Phùng Tranh dựa vào nhan sắc mà chẳng cần nỗ lực cũng được mọi thứ. Nay cuối cùng cũng có dịp chứng kiến đối phương lâm vào cảnh khó coi thảm hại, trong lòng liền hả hê vô cùng.
Gần tới giờ ngọ, Ngưu lão phu nhân đang định dùng bữa thì có nha hoàn đến bẩm báo: đại tiểu thư và nhị tiểu thư cùng tới.
Ngưu lão phu nhân nghe vậy khẽ chau mày, trong lòng bắt đầu bất mãn với Vạn ma ma mới được phái đến Vãn Thu Cư.
Không phải đã bảo bà ta giam giữ đại nha đầu trong Vãn Thu Cư rồi sao, mà chuyện nhỏ thế này cũng làm không xong?
Bà khẽ phất tay bảo tỳ nữ cho hai người vào.
Chốc lát sau, hai tỷ muội lần lượt tiến vào, đồng loạt hành lễ với Ngưu lão phu nhân.
Ngưu lão phu nhân nâng chén trà, hỏi:
"Hai đứa giữa trưa thế này đến đây làm gì?"
Phùng Mai liếc nhìn Phùng Tranh, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
Ngưu lão phu nhân định hỏi tiếp thì nghe Phùng Tranh thong thả nói:
"Tổ mẫu, là thế này, vừa rồi nhị muội nhắc cháu rằng phủ Trưởng công chúa đã gửi thiệp mời, mời phủ ta tham dự yến thưởng hoa ngày mai."
Ngưu lão phu nhân liếc nhìn Phùng Mai một cái.
Vĩnh Bình Trưởng công chúa là chị ruột của đương kim hoàng thượng, thuở nhỏ theo Thái tổ chinh chiến khắp nơi, những năm đầu hoàng thượng đăng cơ càng lập nhiều công lao bình định loạn lạc.
Sau khi Đại Ngụy yên ổn, Trưởng công chúa trút bỏ chiến bào, gả cho danh sĩ trứ danh thiên hạ – Đỗ Niệm.
Trưởng công chúa không chỉ được hoàng thượng sủng ái, mà còn ân ái cùng phò mã, có thể nói là tấm gương lý tưởng cho nữ tử thiên hạ.
Nhưng vận mệnh khó đoán, ba năm trước xảy ra một chuyện khiến Trưởng công chúa đau đớn tột cùng: con gái duy nhất của bà – Nghênh Nguyệt quận chúa mất tích.
Theo lẽ thường, con gái công chúa phải theo thân phận bên phụ, không đủ tư cách phong quận chúa. Nhưng hoàng thượng đã phá lệ phong nàng làm quận chúa.
Tiểu quận chúa sinh ra đã ngậm thìa vàng, khi mất tích chỉ mới mười hai tuổi.
Tới nay, dân chúng kinh thành vẫn không quên cảnh tượng khi đó – từng đội thị vệ giáp sắt tuần tra khắp nơi, những lần gõ cửa tra hỏi khiến ai nấy đều khiếp đảm.
Nhưng Nghênh Nguyệt quận chúa như bốc hơi khỏi nhân gian, từ đó không để lại dấu vết.
Con gái yêu không thấy bóng dáng, sống không gặp, chết không hay, Vĩnh Bình Trưởng công chúa cũng như bao người mẹ mất con khác – đau đớn, lo lắng, tuyệt vọng… đủ loại cảm xúc đều trải qua.
Bắt đầu từ năm trước, vào thời điểm này mỗi năm, Trưởng công chúa đều tổ chức yến thưởng hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!