Quản sự lập tức lao đến chặn trước mặt Lục Huyền.
Thiếu niên mắt đen trắng rõ ràng, điềm tĩnh nhìn hắn.
"Đại công tử, ngài không thể đến phủ Lễ bộ Thượng thư lúc này!"
"Tại sao?"
Quản sự hạ giọng:
"Ngài thử nghĩ mà xem, ngài và nhị công tử giống nhau như đúc, bây giờ mà đến đó, người ngoài sẽ nghĩ rằng đại tiểu thư nhà họ Phùng sau khi hối hận vì tư thông bỏ trốn đã quay về, còn nhị công tử thì vì si mê không dứt nên đuổi theo đến tận cửa."
Sắc mặt thiếu niên thoáng biến.
"Đại công tử, lời đồn thật đáng sợ, thiên hạ chỉ tin những điều họ thích nghe…" Quản sự sợ không cản nổi, lại nói thêm một câu.
Lục Huyền tạm thời gác lại ý định đến phủ Thượng thư, quay về phủ Quốc Công.
Lúc này, phủ Quốc Công đã nhận được thư từ phủ Thượng thư gửi tới.
Tại hoa sảnh, thế tử phu nhân Phương thị không giấu được vẻ kích động:
"Theo lời nhà họ Phùng, thì chuyện mất tích của Mặc nhi hoàn toàn không liên quan gì đến họ sao?"
"Nếu lời phủ Phùng không sai, ít nhất có thể chứng minh Mặc nhi không làm chuyện hồ đồ." Phu nhân Thành Quốc Công nói.
Phương thị lại cảm thấy khó chấp nhận:
"Không ít người đều trông thấy Mặc nhi đi cùng đại tiểu thư họ Phùng, giờ người ta trở về rồi, phủ Thượng thư liền phủi sạch sẽ!"
Lục Huyền vừa vào sảnh, nghe lời ấy liền lên tiếng:
"Hôm nay con đã dò xét mấy người bán hàng, bọn họ căn bản không nhận ra con. Điều đó chứng minh người mà họ thấy hôm đó không phải là đệ đệ, mà chỉ là kẻ có dáng vẻ và y phục giống đệ đệ mà thôi."
Thành Quốc Công nhíu mày:
"Vậy thì rõ ràng có kẻ cố tình lôi Mặc nhi vào cuộc."
Lục Huyền gật đầu:
"Cháu cũng cho là vậy, rất có thể có người muốn kéo hai phủ Lục – Phùng vào vòng xoáy thị phi."
Thành Quốc Công vuốt râu:
"Vậy còn Phùng đại tiểu thư—"
"Con dâu không tin chuyện mất tích của Phùng đại tiểu thư lại không hề liên quan đến Mặc nhi!" Phương thị lập tức ngắt lời.
Lục Huyền hơi lấy làm lạ:
"Hôm qua mẫu thân chẳng phải còn nói với con đừng tin chuyện đệ đệ tư thông với người khác sao?"
Phương thị nghẹn lời, tức đến ngực đau.
Trong lòng bà, nhi tử bà ưu tú như thế, dù là cùng công chúa bỏ trốn bà cũng không tin.
Nhưng hai người mất tích cùng ngày, con gái nhà người ta đã bình an trở về, còn con bà vẫn bặt vô âm tín, lòng Phương thị bắt đầu có biến hóa vi diệu: chẳng lẽ nhi tử xảy ra chuyện rồi? Nếu vậy, bà thà tin rằng sự mất tích của nhi tử có liên quan đến Phùng đại tiểu thư.
Cớ gì chỉ có con bà gặp chuyện?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!