Trời vừa hửng sáng, Lục Huyền đã đến yết kiến Thái tử.
Lục Hoàng hậu là nữ nhi của Thành Quốc Công, mà Thái tử lại là con trai duy nhất của bà, vì vậy hắn và Lục Huyền chính là biểu huynh đệ ruột thịt.
Sau khi bàn bạc chính sự xong, Thái tử hỏi:
"Huyền biểu đệ, Mặc biểu đệ hiện giờ đã có tin tức gì chưa?"
Lục Huyền lắc đầu:
"Hiện tại vẫn chưa có, lát nữa ta sẽ đưa người đi tra xét."
"Vậy đệ mau đi đi, mẫu hậu và ta đều rất lo lắng. Nhưng ta tin Mặc biểu đệ là người có phúc, tất có trời giúp." Thái tử vừa nói vừa ho khan.
Thái tử vốn thể chất yếu đuối từ nhỏ, tình cảnh như vậy Lục Huyền đã thấy quen.
"Điện hạ giữ gìn sức khỏe, có tin tức của đệ đệ, ta sẽ lập tức hồi báo."
Thái tử mặt mày tái nhợt gật đầu, tiễn Lục Huyền rời đi.
Điện tĩnh lặng trở lại, Thái tử nhận chén trà từ nội thị, uống một ngụm đè nén cơn ho.
Bên ngoài hoàng thành, quản sự phủ Thành Quốc Công đang đợi sẵn. Vừa thấy Lục Huyền ra, lập tức hành lễ:
"Đại công tử."
Lục Huyền phẩy tay:
"Dẫn ta đi gặp mấy người bán hàng đó."
Gần cổng thành có vài quầy hàng lẻ tẻ, quản sự đứng sau thân cây ven đường chỉ mấy nơi, hạ giọng nói:
"Đại công tử, mấy người nói từng thấy nhị công tử và đại tiểu thư nhà Phùng gia chính là bọn họ."
Lục Huyền quan sát chốc lát, rồi bước đến một hàng rong.
Hàng rong lập tức nở nụ cười niềm nở:
"Công tử muốn mua gì đây?"
Nhìn khí độ của thiếu niên trước mặt, rõ ràng chẳng phải người quan tâm đến thứ đồ lặt vặt hắn bán, nhưng hắn cũng không dám mạo phạm.
Lục Huyền liếc qua mớ đồ dùng nhỏ dành cho nữ nhi, đủ loại hoa lệ rối mắt, rồi tùy ý ném một thỏi bạc lên quầy:
"Mua hết."
Hàng rong ngẩn ra một thoáng, rồi mừng rỡ như điên.
Ông trời ơi, cuối cùng hắn cũng gặp được vị công tử vung tiền như rác!
"Đa tạ công tử!" Hắn liên tục cúi lạy cảm tạ.
Phản ứng ấy lập tức thu hút ánh nhìn của các hàng rong xung quanh.
"Ta muốn hỏi chút việc."
Hàng rong vội nói:
"Công tử cứ hỏi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!