Kỳ nghỉ đông của khối 12 rất ngắn. Chơi chưa được mấy ngày thì đã khai giảng trước hạn.
Tưởng Phù Lị và Viên Táo xin nghỉ phép hai ngày.
Vào ngày đầu tiên khai giảng, Triệu Phùng Thanh không thể chờ đợi mà muốn qua lớp 12.2 để nhìn Giang Tấn.
Nhiêu Tử nhìn không lọt mắt, cậu ta ném bài tập kỳ đông đến trước mặt cô,
nói, "Bà chưa làm bài tập phải không, tôi chép hết rồi. Buổi trưa giáo
viên đến thu, chép nhanh đi."
"Tiết sau tôi hẳn chép." Cô bỏ vở bài tập của cậu ta xuống dưới sách ngữ văn, sau đó, đeo mắt kính lên.
Nhiêu Tử càng khó chịu, cậu nhìn không lọt cái bộ dáng hèn mọn này của cô,
"Bà đi đâu đấy? Cái thằng mặt lờ ngồi tít trên cao đó căn bản là coi
khinh bà đấy."
"Thế thì làm sao?" Tình yêu nào có công bằng.
Nhiêu Tử bực bội mà lại không biết phát tác thế nào, chỉ có thể ra ngoài hút điếu thuốc.
Triệu Phùng Thanh đi qua lớp 12.2, đứng ở vị trí quan sát có điều kiện tốt nhất.
Giang Tấn không ngồi tại chỗ của mình, mà dịch ghế sang ngồi cạnh một nữ sinh khác.
Triệu Phùng Thanh đẩy đẩy gọng kính.
Giang Tấn và cô gái kia cách nhau nửa thước.
Hai người đang cúi đầu.
Cô gái viết gì đó trên quyển vở.
Ngón trỏ của hắn đặt nơi mép sách, nói gì đó với cô gái.
Triệu Phùng Thanh thu nụ cười lại. Đây coi như là trao đổi học thuật đi, có
câu hỏi không hiểu thì nhờ bạn học có thành tích tốt chỉ cho, rất bình
thường,
Lúc này, xung quanh có kha khá học sinh để lộ ra bộ mặt có kịch vui để xem.
Triệu Phùng Thanh tất nhiên sẽ không để ý đến họ, nhìn xong vụ trao đổi học
thuật của Giang Tấn và nữ sinh kia, cô liền quay về chép bài tập.
Cô nghĩ, ngay cả loại học sinh kém như bọn cô cũng có trao đổi bài tập,
Giang Tấn giúp nữ sinh khác giải một đề bài thì có gì mà kỳ lạ.
—-
Hai ngày trôi qua, Tưởng Phù Lị và Viên Táo đi học lại.
Một kỳ nghỉ đông không gặp, Tưởng Phù Lị gầy đi không ít. Gương mặt vốn mượt mà ngọt ngào, giờ đã lộ ra cái cằm nhòn nhọn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!