Chương 23: Vương gia bá đạo yêu tổng tài bị chồng bỏ

Bữa cơm trưa này do Giang Tấn trả tiền.

Thế nên hắn muốn ăn món gì, cơm ta hay cơm tây, đều là tự do của hắn.

Triệu Phùng Thanh không thèm so đo với hắn, gắp rau và cơm ăn cho bằng hết.

Cô nghĩ, thỉnh thoảng được ăn đại tiệc quả thực cũng không tệ. Mặc dù người ngồi bên cạnh mình chẳng phải người đáng yêu gì cho cam.

Cơm nước xong xuôi, Giang Tấn tựa nửa người vào thành ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hoàn toàn không coi mình là người ngoài nữa.

Triệu Phùng Thanh vứt hộp cơm ra ngoài thùng rác, sau đó quay trở lại quầy thu ngân.

Cô và hắn không nói chuyện với nhau.

Giang Tấn chợp mắt được khoảng mười phút, khi đi ra thì nói, "Tôi đi đây."

"Đi thong thả nhé." Cô cười trông thật giả tạo.

Hắn đứng ở cạnh cửa, liếc mắt nhìn cô một cái rồi mới đi.

Sau đó, Triệu Phùng Thanh đi vào phòng nghỉ, vỗ vỗ chiếc ghế mà Giang Tấn vừa ngồi rồi lại dùng khăn lau thêm mấy lần nữa.

Sau hôm ấy, Giang Tấn lại không xuất hiện nữa.

***

Mùa hè tháng bảy nắng nóng chói chang, học sinh trường cao trung A lại lục tục kéo nhau nghỉ hè.

Việc làm ăn ở tiệm sách chậm dần. Thỉnh thoảng cũng có mấy đứa học sinh đặc biệt chăm chỉ tới mua sách luyện đề, phần lớn thời gian còn lại, cô rảnh đến mốc cả người.

Những tháng ngày Triệu Phùng Thanh nghỉ ngơi thì anh quản lý lại qua kiểm tra tiệm.

Cũng chính là lúc này, anh quản lý liền nảy ra ý tưởng kinh doanh. Anh dọn một khoảng trống trong tiệm sách rồi bày hai chiếc tủ lạnh dài.

Cao trung A năm nay đầu tư xây dựng thêm một sân bóng. Trong trường giữ lại một sân bóng lớn và bốn sân bóng nhỏ cho học sinh. Còn một sân cho bên ngoài thuê, đi vào từ cửa hông. Không ít thanh niên thường tới nơi này chơi bóng. Mà trời lại nóng, nên bán nước giải khát sẽ rất đắt hàng.

Từ đó người ra vào tiệm sách không chỉ là học sinh nữa.

Tuy rằng Triệu Phùng Thanh đã lớn tuổi, nhưng tốt xấu gì cô vẫn có nhan sắc, nhiều thanh niên đến chơi bóng thường xuyên đi qua đây nhìn mặt cô. Dần dần, cả sân bóng đều biết, ở tiệm sách ấy có một cô nàng rất xinh đẹp làm nhân viên thu ngân.

Thời trung học Triệu Phùng Thanh đã gặp khá nhiều trường hợp rắn rồng hỗn tạp thế này, vì thế cô gặp chiêu tiếp chiêu chưa từng thất bại.

Trong số đó có hai gã tương đối cố chấp.

Thứ nhất là… Khổng Đạt Minh đã lâu không gặp, thứ hai… là Giang Tấn mười chín ngày không gặp.

Khổng Đạt Minh nghe mấy bạn chơi bóng cùng nói tiệm sách có mỹ nhân, vì thế liền ôm bụng tò mò tới đây mua đồ uống.

Còn Giang Tấn là bị Khổng Đạt Minh cố chấp kéo tới.

Ban đầu Khổng Đạt Minh ra vẻ tự nhiên, lấy hai chai nước khoáng trong tủ lạnh ra. Khi tính tiền, nhìn thấy Triệu Phùng Thanh đứng ở quầy thanh toán, hắn nghẹn họng nhìn cô trân trối "Thì ra mỹ nhân ở tiệm sách là nói cậu à! Bạn học cũ."

Triệu Phùng Thanh thiếu chút nữa muốn trợn mắt lườm cậu ta một cái, cô thật sự đen lắm nên mới có thể gặp lại hai gã này trong đám tới làm quen."Hai chai, sáu tệ." Cô phải đặt lợi ích của tiệm lên hàng đầu trước đã.

"Hey, Giang Tấn." Khổng Đạt Minh hô ra bên ngoài, "Là Triệu Phùng Thanh đấy."

Triệu Phùng Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên trợn mắt một cái xem thường. Một cái đã muốn đủ phiền, không ngờ còn một gã nữa.

Thì ra Giang Tấn đang đứng ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng Khổng Đạt Minh vừa nói, hắn liền đi vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!