Chương 19: Cô theo đuổi hắn như cách một biển Thái Bình Dương

Triệu Phùng Thanh ngủ một giấc đến tận mười một giờ trưa hôm sau.

Chủ nhật thật tuyệt, tuyệt đến mức ngoài ăn ngủ và chơi ra thì cô không muốn làm gì cả.

Giữa trưa cô nấu chút mì, sau đó cô bắt đầu chơi game online.

Chơi được một lúc thì có ID vụt sáng.

ID này nghe nói là con gái.

Trong thế giới game online của đàn ông này, nữ game thủ có vị trí rất đặc biệt. Một khi đã xuất hiện, thì sẽ được các nam game thủ bảo vệ. Nữ game thủ trong cộng động game online này được coi như "sao vây quanh trăng".[1]

[1] Gốc là nghĩa là một đám sao bao bọc quanh ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng

Triệu Phùng Thanh rất sợ phiền phức, nên lúc đăng nhập vào game cô đã chọn một nam thú tên Shaman. Trong khi chơi game cô chưa bao giờ cất tiếng nói, hơn nữa lại luôn hành động một mình. Vì vậy mọi người đều cho rằng cô là đàn ông.

Triệu Phùng Thanh cùng đã từng gặp nữ game thủ trong một lần kết đội đánh phó bản.

Nữ game thủ ấy là một con tiểu tinh linh xinh đẹp, đứng bên cạnh nam thú của Triệu Phùng Thanh, lại càng lộ rõ vẻ yếu đuối của con gái.

Cô nàng còn từng lén inbox với Triệu Phùng Thanh.

Nhưng Triệu Phùng Thanh chẳng có hứng trả lời.

Gần đây lại có vài việc trùng hợp một cách đáng sợ. vị dụ như: ID được cả đám đàn ông vây quanh này lại có tên là Mỹ Thạch Như Ngọc .

Ví dụ như bây giờ, Mỹ Thạch Như Ngọc lại bắt đầu kể lể với cô chuyện cuộc sống hàng ngày của cô nàng.

Triệu Phùng Thanh khách khí nói rằng mình đang bận.

Mỹ Thạch Như Ngọc đáp lại: "Anh đẹp trai lạnh lùng quá."

Triệu Phùng Thanh không quan tâm.

Sau khi đánh vài trận game, cả người cô thoải mái hẳn ra.

***

Chớp mắt một cái, hôm sau đã phải đi làm rồi.

Bình thường mọi ngày Triệu Phùng Thanh sẽ chịu trách nhiệm mở cửa tiệm, Liễu Nhu Nhu sẽ đến tiệm trước mười giờ sáng.

Hôm nay, Liễu Nhu Nhu bất ngờ đến rất sớm để mở cửa.

Khi Triệu Phùng Thanh vừa tới, ngoài cửa đã bày một hàng chậu hoa xếp rất thẳng hàng.

"Chào buổi sáng, chị Triệu." Liễu Nhu Nhu nhẹ nhàng chào hỏi, chiếc váy liền màu vàng nhạt càng làm nổi bật dáng người uyển chuyển mềm mại của cô nàng.

"Chào buổi sáng, bà chủ." Triệu Phùng Thanh vươn tay nhận chậu hoa từ tay Liễu Nhu Nhu, "Cứ để tôi làm là được rồi."

Liễu Nhu Nhu thấy Triệu Phùng Thanh đang cầm túi đồ ăn sáng trên tay liền cười nói, "Không sao đâu, chỉ còn mấy chậu nữa thôi. Chị cứ ăn sáng trước đi."

Mỗi khi lắng nghe chất giọng dịu dàng như tiếng nước nhỏ từng giọt thế này, Triệu Phùng Thanh lại cảm khái, đây mới chính là phụ nữ. Còn chất giọng vừa trầm lại thấp này của cô, coi như giả vờ điệu đà, cũng không so được với chất giọng tự nhiên của Liễu Nhu Nhu.

Tuy rằng Giang Tấn đạo đức bại hoại, nhưng lại rất có con mắt thẩm mỹ. Liễu Nhu Nhu và Lữ Tiểu Nhân đều là người đẹp. Một cô dịu dàng, một nàng xinh đẹp. Về phương diện này, Triệu Phùng Thanh hoàn toàn tán thành gu thưởng thức của hắn.

Liễu Nhu Nhu xếp xong một hàng chậu, sau đó liền lên lầu. Khi đi xuống, cô nàng bưng theo hai tách cafe."Chị Triệu, bạn em đi Malaysia có mang về chút hạt café bên ấy, chị uống thử xem."

Triệu Phùng Thanh bình tĩnh, ngồi xuống cạnh cô nàng. Từ lúc Lữ Tiểu Nhân xuất hiện, cô cũng nổi tính tò mò hẳn lên, cô muốn xem câu chuyện hai nữ một nam này sẽ phát triển ra sao đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!