Minh Thận định giả vờ đáng yêu cho qua ải này: "Ca, à thì, đệ, đệ....! Đệ tới gọt củ cải giúp huynh nha."
Hoắc Băng ghét bỏ nhìn y: "Gọt củ cải không còn thuộc về đệ nữa, người được cưng chiều nhất nhà mới có tư cách gọt củ cải, đệ đi rót trà cho ta đi.
Thật đúng là, đệ chạy hết một năm rưỡi mà chỉ nhớ báo bình an cho bệ hạ, đệ có nhớ tới ta không?"
Thật ra thư bình an của Minh Thận không chia đối tượng, hai người ca ca ai cũng sẽ không bị bỏ rơi, y còn hỏi thăm Hoắc Băng một câu con mèo nhỏ thế nào rồi.
Chỉ là bởi vì lúc đầu Hoắc Băng đang đánh trận ở Vân Lang, không có cách nào nhận được tin nên thư bình an vẫn luôn gửi vào trong cung.
Hoắc Băng hiển nhiên có chút ghen tị với điều này.
Mặt Minh Thận hơi đỏ, ngập ngừng nửa ngày mới cẩn thận mà ló đầu ra hỏi ca y: "Vậy, sau này đệ sinh cục cưng ra thì nó chính là cháu ngoại của huynh, huynh có thể để cho nó gọt củ cải không?"
Hoắc Băng: "?"
Minh Thận tiếp tục đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Vậy bây giờ người gọt củ cải trong nhà là huynh hay là Bốc đại nhân vậy."
Y lắp bắp nhìn chằm chằm đôi mắt Hoắc Băng, không chắc chắn lắm mà chữa lại: "Bốc đại nhân bây giờ là....! Tẩu tử, hay là....! Ca phu?"
Hoắc Băng: "...."Minh Thận giải thích cho Hoắc Băng về nguyên nhân cái bụng của mình hết nửa ngày, sau đó lại phát hiện mình không thể giải thích rõ ràng.
Hoắc Băng là người luôn nghi ngờ và có chút cứng nhắc, hắn cảm thấy nam nhân không thể mang thai sinh con, cũng kiên trì cho là Minh Thận bị bệnh, vì thế hắn cố ý xin Ngọc Mân nghỉ, nhịn năm ngày năm đêm, đi mười dặm đến y quán bên ngoài nghiên cứu kỹ thuật bắt mạch, đồng thời dùng danh nghĩa đệ tử của tiên sinh trong y quán mà tìm hơn trăm nữ tử có thai tới thử nghiệm.
Cuối cùng hắn mới về nhà bắt Minh Thận tới bắt mạch, dựa vào ký ức hắn đã gặp qua là không quên được cùng kinh nghiệm thực chiến những ngày qua đã cho hắn chẩn đoán chính xác: "....! Được rồi, đệ thật sự mang thai....! Nhìn cái gì mà nhìn? Trông ta giống mấy lão già cổ hủ không tiếp nhận được cái mới sao? Ta chỉ là cần tìm chút thời gian đi tìm hiểu mà thôi....! Thai nhi ngược lại rất khỏe mạnh, nhưng mà tại sao mạch tượng của đệ có chút yếu ớt? Có phải đệ ăn uống không được ngon không?"
Minh Thận ngoan ngoãn thừa nhận: "Có lúc sẽ không ngon, còn nôn ra."
Hoắc Băng uốn nắn y: "Cái này gọi là nôn ọe.
Đệ ăn chua cũng nôn sao?"
Giọng Minh Thận càng nhỏ hơn: "Chua....! Cay....! Đều không thích ăn, hơn nữa cũng không giống như lời đồn.
Cũng sẽ....! Cũng sẽ nôn."
Hoắc Băng vừa nghe xong thì lập tức muốn đi nghiên cứu thực đơn cho y nhưng bị Minh Thận kéo lại.
Minh Thận ngoan ngoãn nói thêm một câu: "Nhưng nếu là ca làm thì đệ đều sẽ ăn, bản thân đệ làm cũng sẽ cố gắng ăn hết."
Một câu nói dỗ được Hoắc Băng vui vẻ.
Vốn là từ sau khi Minh Thận quay về, Hoắc Băng vẫn luôn làm mặt lạnh, nói chuyện cũng hung dữ, lúc này vẻ mặt mới thả lỏng.
Minh Thận bỗng nhiên cảm thấy người ca ca này của mình đã trở nên dễ dỗ rất nhiều, không biết có phải là ảo giác hay không.
Khẩu vị của y bây giờ đã tốt hơn so với ba tháng trước, miễn cưỡng có thể uống một chút canh và ăn một ít thịt bên trong canh, nhưng nhiều hơn nữa thì không được, vẫn sẽ muốn nôn.
Sau khi Hoắc Băng biết được thì trăm phương ngàn kế giã nát thịt giúp y rồi làm thành cháo thơm ngon, còn chia đậm nhạt, mặn ngọt, ngay cả thời điểm Minh Thận uống nước cũng đều là cho y một nửa nước một nửa cháo nhạt, trong cung cũng phái tám thái y đến thay phiên nhau đốt một ít thuốc an thần có dược tính ôn hòa, chưa từng ngừng nghỉ.
Hoắc Băng quay đầu lại bắt đầu cân nhắc: "Nói như vậy, đệ bây giờ là đệ đệ của ta mà cũng là muội muội của ta, nếu muội muội ruột của ta bị người khác lừa gạt làm lớn bụng, đặt trong gia đình bình thường thì cần phải đánh chết tên nam nhân thối kia đúng không? Thận Thận, đệ nói xem ta có nên đi tạo phản không?"
Minh Thận: "...."
Sau đó Bốc Du cũng chạy tới.
Chân Hoắc Băng vẫn đang trong thời gian hồi phục, Hoắc Băng chăm sóc Minh Thận xong hắn lại kiên nhẫn đi chăm sóc Hoắc Băng.
Giữa hai người có có một vài cử chỉ thân mật nhưng cũng không tránh né Minh Thận, lúc đầu Hoắc Băng còn xấu hổ mà đuổi Bốc Du đi trước mặt đệ đệ, nhưng tính tình Bốc Du lại rất tốt, mặc hắn quậy thế nào cũng chỉ là xoa xoa đầu hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!