Chương 4: (Vô Đề)

"Ngươi là Hoàng hậu của ta."

Âm thanh rơi xuống đất theo câu nói này, bên trong cung điện rơi vào yên lặng rất lâu.

"Bệ hạ, là ý mà thần đang nghĩ...."

"Chính là ý đó."

Minh Thận cảm thấy bản thân như gặp sấm sét đánh giữa trời quang.

Y ngàn tính vạn tính, ngay cả chuyện sinh con cũng đã chuẩn bị xong, không nghĩ tới chính y không đợi được tân nương, vậy mà bản thân lại biến thành tân nương kia?!

Y cúi đầu nhìn tấm thảm cáo trắng mềm mại dưới chân, Ngọc Mân nhìn y.

Y nuốt một ngụm nước bọt: "Chuyện này....! Bệ hạ, ta là nam tử, sau đó còn phải khôi phục Minh gia, làm trâu làm ngựa cho ngài.

Không phải, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là xưa nay chuyện nam hậu luôn bị nhiều người lên án, phu thê hai người Thái tổ và Hoàng hậu nam tình thâm, đó cũng là do họ đã lập Thái tử, dưới tình huống chỗ đứng trong triều vững chắc, huống chi tình cảm của Thái tổ thâm hậu, tâm ngài ấy cứng như đá không thể chuyển, bây giờ ngài mới vừa đăng cơ, mặc dù muốn lập Hoàng hậu nam, vậy cũng không nên là hiện tại, lại càng không nên là ta ——"

Y bô bô nói một tràng, nhìn thấy Ngọc Mân không nhúc nhích, bỗng nhiên ngẩn người một chút, vẫn quỳ như vậy.

Chỉ sợ "Ngây ra như phỗng" chính là đang hình dung y lúc này.

Minh Thận vẫn còn giãy giụa một chút, dò hỏi: "Bệ hạ, lúc nào ngài đã để mắt đến ta vậy, ta là nói....! Khi nào thì bắt đầu yêu thích nam nhân?"

Thì ra Hoắc Băng nói cho y biết "Bảo vệ tốt cái đầu và cái mông", "cái mông" ở đây chính là ý này?

Y cho là cuộc sống yên tĩnh như này y vẫn có thể luôn tiếp tục giữ vững, không nghĩ tới cuộc sống rốt cuộc vẫn động thủ với một tiểu quan viên tuân thủ luật pháp như y.

Ngọc Mân bưng chén trà kia lên lần nữa: "A Thận, ngươi hỏi lời này là không muốn sống nữa sao?"

Minh Thận nhanh chóng lắc đầu: "Thần muốn." Sau khi suy nghĩ một chút lại gật đầu một cái, cả người bịch một tiếng qùy rạp trên đất: "Ý của thần là, là người thì đều tiếc mạng, vì giang sơn vững chắc của bệ hạ đưa một cái mạng của thần cũng không đáng gì, chỉ cầu bệ hạ đừng nhầm đường lạc lối."

"Lạc lối." Ngọc Mân cúi người nắm chặt vai y, khẽ nói, "Tâm hắn cứng như đá, không thể lay chuyển, sao ngươi biết tâm trẫm có lay chuyển."

Một tay hắn giữ chặt vai Minh Thận, nâng cả người y lên.

Nhìn Minh Thận giống như sói đang nhìn thỏ, chỉ thiếu việc xù lông khắp người lên.

Trong mắt hắn lướt qua một chút phức tạp, sau đó bình tĩnh nói: "Trẫm lừa ngươi thôi, ăn cơm trước.

A Thận, đừng tự mình đa tình."

Lão thái giám luôn chú ý đến tình hình ở ngoài cửa vung tay lên, để cho người đã sớm chờ ở một bên mang món ăn lên, rất nhanh đã bày đầy một bàn, Ngọc Mân ngồi xuống bàn trước, sau đó liếc mắt nhìn Minh Thận, muốn y cũng cùng đi qua.

Minh Thận liền đi qua.

Dáng người thẳng tắp ngồi ngay ngắn, y sợ hãi không thôi, vẫn còn đang suy nghĩ đến câu "Ta lừa ngươi thôi" cùng với "đừng tự mình đa tình" của Ngọc Mân là có ý gì, trong chớp mắt liền thấy mấy vị thần quan hôm qua cũng tới.

Thần quan hành lễ với Ngọc Mân trước, sau đó nở nụ cười nịnh hót, vấn an Minh Thận" Thần bái kiến Hoàng hậu, chúc mừng Đế hậu tân hôn vui vẻ."

Minh Thận: "...."

Ngọc Mân bình tĩnh gắp một viên gạch cua côn sơn cho y, rồi ra hiệu cho lão thái giám đến đối diện gắp thức ăn cho Minh Thận.

Minh Thận sắp khóc: "Mân ca ca, Trình gia gia, thần quan đại nhân, rốt cuộc mọi người đang có ý đồ gì, cho ta một con đường sống thôi, nếu ca của ta biết được ta gả cho nam, nhân....! Ý ta là làm loạn triều cương, mê hoặc quân chủ, hắn sẽ đánh chết ta."

Thần quan vui cười hớn hở nhìn y: "Minh đại nhân thỉnh tội nhanh như vậy làm gì?"

Minh Thận yên lặng ăn viên gạch cua, không nói lời nào, cúi đầu ủ rũ giống như động vật nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!