Minh Thận có hai ngày nghỉ, sau khi trở về từ trong cung thì bắt đầu toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho sinh nhật Hoắc Băng sắp đến.
Tuy nói rằng thời gian không nhiều nhưng cũng may bọn họ không đông lắm, Hoắc Băng cũng không thích ồn ào, ý của hắn là đến lúc đó mua nhiều đồ ăn về chút, tùy tiện ăn xem như đang ăn mừng là được.
Quà mừng thì nhận nhưng khách tới cũng chỉ có hai người là Ngọc Mân cùng Bốc Du.
Không giống như Minh Thận, Hoắc Băng ở bên ngoài nhiều năm, căn cơ Hoắc gia thâm hậu, mặc dù nhà bị tịch thu nhưng Hoắc Diễm chinh chiến cả đời, đồng đội cùng vào sinh ra tử nhiều vô số kể nên nuôi sống một tên nhóc như hắn không phải là chuyện lớn gì.
Hoắc Băng từ nhỏ đã là thiên tài, lăn lộn nhiều năm không chỉ phát triển các mối quan hệ của mình mà còn mua được một mảnh đất ở Giang Nam, chính là ở Uyển Lăng, là nhà tổ mà trước lúc vào kinh phụ thân bọn họ đã bỏ không, tuy rằng tồi tàn nhưng tốt xấu gì cũng có chỗ ở nên hắn ở lại đó hết bảy tám năm.
Phần lớn người mà hắn quen biết căn bản đều là quen biết lúc ở Giang Nam.
Minh Thận từng hỏi hắn tại sao lại chọn ở Uyển Lăng, Hoắc Băng chỉ nói: "Năm đó đệ vào cung, ta không có cách nào đem đệ ra được nên chỉ nghĩ nếu có một ngày đệ có thể sống sót rời cung, nhà đã mất lại không có nơi nào để đi nên có lẽ chỉ còn cách tìm đến nguyên quán của phụ thân.
Ta một thân bệnh tật, cũng không biết lúc nào sẽ đi, ca ca không có bản lĩnh khác nên chỉ có thể để lại cho đệ một chỗ ở."
Nghe xong mấy câu này nước mắt Minh Thận đã rớt xuống, Hoắc Băng nhìn y rồi chậm rãi nói thêm một câu: "Tất nhiên lúc đó ta đi Uyển Lăng cũng là suy nghĩ xem phụ thân có để lại đồ gì cho chúng ta hay không, ví dụ như bảo vật tổ truyền....! Kết quả không có thứ gì, chỉ có một đống con rối cùng gương."
Minh Thận: "Ồ."
Hai huynh đệ đứng trong đình viện tắm nắng, Hoắc Băng đứng bên cạnh kiểm tra những món quà sinh nhật được đưa tới mấy ngày nay, nhìn thấy chữ ký của người nào thú vị cũng đều giảng giải cho Minh Thận.
Hắn tìm được một cái hộp tinh xảo, lấy ra cho Minh Thận xem: "Thận Thận ngoan, đến xem cái này, bên trong chưa một cái gương, đệ đã từng thấy cái gương nào rõ ràng như vậy chưa?"
Minh Thận tò mò nhận lấy nhìn, trông thấy mặt kính trơn bóng như nước, trong veo như văng, đồ vật soi thấy hoàn toàn không kém mắt thường nhìn thấy chút nào.
Cái gương sạch và sáng nhất mà từ nhỏ đến lớn Minh Thận từng thấy chính là một cái gương giống như hoa sen tám cánh mà phụ thân làm cho mẫu thân, mất một năm mới mài ra được, nhẵn nhụi bóng loáng, so với gương đồng bình thường thì soi vào rõ ràng hơn, nhưng nó vẫn giống như một lớp sương mù, chiếu thấy người vẫn là màu vàng.
Y lật hộp lại nhìn một lát, phát hiện bên dưới có khắc mấy chữ nhỏ: Tang, Tạ, ngày bảy tháng mười hai.
Hoắc Băng nói: "Bọn họ là một đôi thương nhân ta quen biết ở Giang Nam, nghe nói là mua bán vật phẩm ngoại tộc, thường hay làm ra một số đồ vật kỳ lạ, có lúc còn rất thần kỳ.
Mặc dù ta tiếp xúc với bọn họ không nhiều nhưng mà bọn họ đều rất tốt, còn hỏi ta xem có cần giúp trị liệu chân của ta không, nhưng mà ta nghĩ chân của ta là bệnh mãn tính, bọn họ lại không biết y thuật nên đoán chừng cũng như muối bỏ biển."
Minh Thận thắc mắc nói: "Nhưng mà đệ không có ấn tượng, ca, bọn họ từng tới nhà sao?"
Hoắc Băng suy nghĩ một lát: "Chưa từng đến, ta cũng quên nhắc tới, hai người bọn họ ít giao tiếp với bên ngoài, bởi vì phải đi đầu cơ trục lợi nên cũng không thường xuất hiện, cửa hàng đều đóng cửa quanh năm....! Nói đến cái này thì ta thấy tuổi tác bọn họ cũng gần đến tuổi rồi mà vẫn không thấy thê nhi, có lẽ là đoạn tụ."
Minh Thận: "...."
Y nhìn vẻ mặt Hoắc Băng một lát, nhớ tới chuyện giữa y và Ngọc Mân nên thử cẩn thận thăm dò: "Ca, huynh cảm thấy đoạn tụ như thế nào."
"Không thấy thế nào, dùng hai con mắt thấy." Hoắc Băng nói.
Hắn tiện tay phát hiện một quyển sách đàn cổ đã thất truyền nên ném cho Minh Thận, "Mỗi năm đều là mấy thứ này, đệ cầm chơi đi.
Nhưng mà cái gương này phải giữ gìn, không chừng tương lai đệ phải đưa làm quà mừng tuổi cho bệ hạ, dựa theo đầu óc ngốc nghếch này của đệ, nếu lúc đó thật sự không nghĩ ra tặng cái gì thì cũng có thể cầm cho đủ số."
Minh Thận ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Y giúp đỡ Hoắc Băng sắp xếp quà mừng xong, sau đó cùng thảo luận một phen rồi quyết định ra ngoài mua đồ ăn, chuẩn bị cho tiệc sinh nhật tối mai.
Trên xe lăn của Hoắc Băng treo ba giỏ thức ăn, Minh Thận đeo một chiếc túi nhỏ, hùng hổ như vậy mà đi chợ mua đồ ăn.
Lúc đi, còn tình gặp gặp một người quen ——
Bốc Du đang ngồi xổm trên đất chọn hành.
Sau khi chọn xong, hắn trả tiền rồi cầm lên, quay đầu lại đã nhìn thấy Minh Thận nở nụ cười rạng rỡ vẫy tay với hắn, còn có....! Một Hoắc Băng bị vây trong giỏ đựng đồ ăn, vẻ mặt bình tĩnh, ngồi xe lăn nhưng vẫn có khí thế như ra trận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!