Mưa xuân kéo dài, sau khi đến tối thì tí tách rơi xuống mang đến một trận khí lạnh.
Bây giờ không phải thời điểm rét tháng ba nhưng Vương Bạt lại thấy lạnh, lạnh từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu.
Gã vốn định về nhà sớm nhưng bởi vì đã sớm chán ghét bà nương trong nhà cùng với nhi tử bêu xấu gã trong săn xuân nên đã đến tửu lâu sung sướng một phen, tối nay rượu rất nồng có vẻ say lạ thường, làm cho gã cũng mơ màng trong sự ôn nhu này hồi lâu, bên tai chỉ nhớ rõ giọng nói dịu dàng của người tên Oanh Hoa cô nương khuyên: "Uống thêm một chén nữa, đại nhân, uống thêm một chén...."
Quan lại trong kinh bị cấm vào nơi phong nguyệt, vì vậy gã không có chuẩn bị kiệu.
Ra tới dưới lầu trời mưa, gã chợt nhớ không mang dù, lúc muốn quay lại tìm Hoa nương mượn một cái lại phát hiện cửa lớn hoa lâu đã đóng lại, ngay cả đường phố cũng yên tĩnh không có một tiếng động, một chiếc đền cũng tìm không ra.
Dường như trong nháy mắt gã bước ra tửu lâu, cả một vùng này liền chìm vào giấc mộng đen tối, giống như có cái công tắc bỗng nhiên đóng, chỉ có một mình gã còn tỉnh.
Gã đành phải bước vào trong mưa, đi chưa được mấy bước dưới chân lại đạp phải thứ gì lạnh lẽo cứng ngắc, gã vừa cúi đầu nhìn da đầu nổ tung, không khỏi mắng thầm một tiếng xúi quẩy —— đó là một con mèo chết bị khoét mắt, thối rữa nằm trong góc đường mục nát, cũng không biết đã mấy ngày.
Nước mưa không ngừng chảy xuống, hơn nữa có khuynh hướng càng lúc càng lớn.
Vương Bạt bước nhanh hơn, muốn vượt qua đường phố tối om không có một bóng người này, trở về nhà thật sớm.
Có lẽ là do rượu mạnh nên gã cảm thấy cản người đang từ từ hạ nhiệt, tay chân cũng bắt đầu không nghe sự điều khiển, có cảm giác hơi tê dại.
Bỗng nhiên phía trước đèn đuốc sáng lên, nhẹ nhàng lay động, giống như là đèn lồng —— Vương Bạt vui vẻ trong lòng, dự định đi ra tìm phu canh gõ mõ, có người gã có thể sai khiến người này đưa mình về nhà, nhưng bước chân lại dừng lại.
Đây không phải là phu canh, đó là một người —— không, một đám người trật tự cầm theo đèn chờ trong mưa, những người này đều mặc quan phục màu đỏ sẫm thêu đẩu ngưu bên trên, thân đeo tú xuân đao, nhìn thoáng qua giống như một nhóm người giấy mặt không cảm xúc, gương mặt mơ hồ lại nghiêm túc, tràn đầy sát khí.
Vương Bạt chưa từng thấy quan phục nào được chế tạo như vậy, trong chớp mắt gã căng thẳng trong lòng —— theo trực giác của gã thì những người này chính là tới vì gã!
Gã không biết người tới là người phương nào, có thân phận như thế nào, nhưng gã hiểu rõ từ xưa đến nay có một loại người, mặc dù trang phục thay đổi, xưng hô thay đổi, cho dù sự tồn tại của bọn họ nhiều lần bị xóa đi lại liên tục xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng gã vẫn biết bọn họ là tới giết gã.
Không lâu trước đây, những người này do người có thân phận địa vị cao nhất nuôi dưỡng, chỉ nhận định chủ nhân cống hiến, bao gồm tính mạng cùng tất cả những thứ khác, bọn họ được gọi là tử sĩ.
Gã muốn chạy nhưng đã bị khống chế té xuống đất, trong tầm mắt mơ hồ gã thoáng nhìn thấy cái bóng ở phía cuối, là một cỗ kiệu vàng óng chưa từng buông màn cuối hẻm, bí ẩn lại ngạo mạn giống như chủ nhân của nó."Hình phạt đầu tiên, tắm sơ, trụng thịt bằng nước sôi rồi dùng sắt trám* muối chà lên, da thịt tróc ra để lộ xương trắng.
Cũng có thể dùng que tre chà lên, da thịt sẽ rơi ra như bã đậu."
(*Ngâm vật thể ngâm vào trong nước hoặc chất lỏng.)
"Thứ hai, móc ruột, dùng móc sắt đi vào ruột từ hậu môn rồi móc ra trăm thước, ruột bị kéo ra nhưng người không chết, hôi thối khó ngửi."
"Thứ ba, dội nước cắt da, dùng ống trúc kéo ra, đau buốt không chịu được nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn như thường, chỉ thay đổi sắc mặt mà thôi.
Có thể cắt bỏ thanh quản để kiềm chế lại."
...
Trong tầng hầm âm u, ban đầu vẫn có tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt về sau lại không còn âm thanh nào, chỉ có tiếng hít thở hổn hển như con mồi gần chết, rõ ràng lại mơ hồ, vẫn đang cố gắng phát ra câu chữ hoàn chỉnh.
Minh Thận ngồi ở nơi cách đây một bức tường, hai tay ôm một bình nước nóng đặt trên đầu gối, y rũ mi mắt, nghiêm túc nhìn những hoa văn cong cong trên bình nước nóng, dáng vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh hoàn toàn không hợp với nơi âm u tiêu điều này.
Y vừa xinh đẹp vừa yên tĩnh như vậy, người lần đầu tiên nhìn thấy đều sẽ không khỏi đánh giá vài lần, cảm thấy thiếu niên này nên xuất hiện ở sân của thiên tử chứ không phải chỗ tư hình của đế vương.
Ngọc Mân lại cúi đầu hỏi y: "Không thoải mái sao? Không thoải mái thì quay về thôi."
Minh Thận lắc đầu duỗi tay nắm chặt tay hắn, cái gì cũng không nói nhưng vẻ mặt vẫn yên tĩnh.
Ngọc Mân thoáng yên lòng, sau khi hỏi xong thì phất tay kêu người ở bên cạnh vào.
Màn cửa lay động, đưa mùi máu tanh vào khắp phòng.
Người tới chính là vị tướng quân lạ mặt mà Minh Thận nhìn thấy lúc săn xuân, trên mặt người này có vết sẹo, thoạt nhìn cũng là một người thường hành tẩu trên đường sinh tử, giọng nói cũng khàn khàn thô lệ, giống như bị cát đá lăn qua: "Gã sắp nói, bệ hạ có muốn đi vào nghe một chút không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!