Buổi tối hôm đó Minh Thận chạy về nhà.
Y vốn tưởng rằng ba ngày trôi qua Hoắc Băng khỏi bệnh sẽ về nhà, không ngờ rằng bên trong tòa phủ đệ vẫn trống không như cũ chỉ còn một mình y.
Không có dấu tích Hoắc Băng quay về, chỉ có một câu nói hắn sai người đưa tới vào ngày hắn xuất phát đi xem bệnh: "Lang trung nói tình hình của ta không xấu lắm nhưng chỉ là quá trình châm cứu rất dài cần phải châm cứu thêm vài ngày, ta sẽ ở đây một thời gian, A Thận ngoan đừng nhớ."
Minh Thận có hơi sầu, y lo lắng cho thân thể của Hoắc Băng nên muốn tự mình đi xem, nhưng mà y quán nằm ở địa phương phải qua núi cách ngoại ô kinh thành rất xa, nếu muốn đi tới đó cũng phải mất hai ngày.
Y lại phải xin nghỉ ở Ngự Sử đài —— nếu nghỉ tiếp y thật sự sẽ bị coi là lười biếng, cho dù là Ngọc Mân nếu không bãi triều hai ngày cũng sẽ bị nước bọt của ngôn quan nhấn chìm.
Lúc y đang suy nghĩ nên làm sao bây giờ thì bỗng nhiên nghe thấy một tin khác: Bốc Du đã hồi kinh.
Buổi tối hôm đó Minh Thận nhận được thư tín của Bốc Du, nói là Hoắc Băng rất khỏe mạnh kêu Minh Thận không cần lo lắng, ngày mai cứ như bình thường đến Ngự Sử đài là được, ngoài ra nếu như có chuyện gì không yên tâm thì có thể tự mình đi hỏi hắn.
Minh Thận cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tạm thời bỏ qua ý nghĩ đi tìm Hoắc Băng.
Y viết một phong thư thật dài nói cho Hoắc Băng bản thân nhớ nhung hắn thế nào, sau khi gói lại thì để gia đinh đưa đi, còn bản thân lên giường ngủ.Nhưng mà phong thư này qua tay nhiều người vẫn không đưa đến y quán bên cạnh Sơn Đông như Minh Thận phân phó cho khu vực quản lý, mà là đi một vòng tròn về lại kinh thành.
Gia trạch Bốc thị không lớn lắm.
Trước khi dòng họ Bốc thị này cho ra một người trẻ tuổi đỗ đầu Tam nguyên thì chưa bao giờ được người khác chú ý tới, trước đó người nhà này di cư từ bên Tiêu Sơn tới đây nên không có gia sản gì.
Cho dù bây giờ Bốc Du phát đạt nhưng vẫn vô cùng khiêm tốn như trước, chỉ có một tòa dinh thự bình thường có tứ viện sân nhỏ, chen chúc nhau ở chung, ngược lại hiện ra hơi thở khói lửa.
Hoắc Băng nói: "Nhà ngươi hơi nhỏ.
Có cân nhắc chuyển sang nơi khác không?"
Bốc Du nhận lấy thư người làm đưa tới, nhìn cái tên bên trên rồi tiện tay ném vào trong ngực hắn, sau đó nhíu mày biểu hiện thắc mắc đối với câu nói của hắn:"?"
Hoắc Băng nói: "Bệ hạ mua ba chỗ ở cho bọn ta, ta đã đi xem, trong đó có một cách cung rất gần mà xung quanh cũng tốt, nếu như Bốc đại nhân muốn đi qua thuê thì để ta nói A Thận nhà bọn ta chiết khấu 70% cho ngài.
Nếu muốn mua lại thì chiết khấu 50%, thế nào?"
Bốc Du nói: "Nếu ta mua lại thì ngươi có thể ngoan ngoãn đi khám chân sao?"
Hoắc Băng nhìn hắn chằm chằm, nháy mắt một cái.
Bốc Du nói: "Ngươi như vậy làm ta không biết nên ăn nói thế nào với bệ hạ cùng Minh đại nhân."
Nói là cùng Hoắc Băng đi xem bệnh nhưng trên thực tế là hai người bọn họ căn bản không ra khỏi thanh.
Lúc Bốc Du dậy thật sớm chuẩn bị đi đón Hoắc Băng, chỉ thấy người này đẩy xe lăn chủ động gõ cửa đi vào, đồng thời nương nhờ chỗ ở của hắn hai ngày.
Trong hai ngày này Hoắc Băng cũng làm ra không ít chuyện, ăn nhờ ở đậu không nói còn vô cùng xoi mói, bữa sáng nhất định phải ăn bánh nhân thịt cùng với đậu hũ ngọt mới xay, nhiệt độ còn phải đủ nóng, theo nguyên văn lời của Hoắc Băng là "đậu hũ ngọt khiến người ta cảm thấy ấm áp từ trong ra ngoài giống như A Thận của bọn ta".
Bốc gia không có nhiều người hầu nên Bốc Du chỉ có thể tự mình đi mua cho hắn.
Đáng giận hơn chính là Hoắc Băng nói nhảm cực kỳ nhiều, không có chuyện gì sẽ đến tìm hắn nói mấy câu, trong tối ngoài sáng hỏi thăm hắn chuyện trong cung bây giờ, đặc biệt là chuyện có liên quan đến Ngọc Mân.
Bốc Du bị hỏi đến phiền, bày ra mặt lạnh nhìn hắn, cách một lát sau Hoắc Băng sẽ cười hì hì đến tìm hắn nói chuyện rồi đánh trống lảng, giống như căn bản không phát hiện hắn không để ý đến mình.
Hoắc Băng nói: "Cái này còn không tiện nói rõ sao? Có đi nhưng không chữa khỏi, chính là ý này.
Chân ta bị thương đã mười hai năm, danh y nào cũng từng xem qua cho ta, có trị hay không đều không khác gì nhau lại còn phí tiền."
Hắn vừa nói vừa lấy phong thư Minh Thận viết cho mình ra, sau khi đọc qua loa một lát thì đọc lại từ đầu lần thứ hai, sau đó nhét vào trong tay áo.
Lúc hắn không nói lời nào kỳ thật làm người khác rất thoải mái, vào lúc này người khác mới phát hiện chỗ tương đồng giữa hắn cùng Minh Thận —— khí chất yên tĩnh kia giống nhau như đúc, mặc dù gương mặt không giống lắm nhưng cũng không có ai có thể phủ nhận điều này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!