Chương 9: (Vô Đề)

Minh Tu ánh mắt đầy mộng tưởng:

"Tưởng Vân Chu, sau này chúng ta thành thân rồi, sẽ có một mái nhà của riêng mình! Chàng cố gắng học hành, mau chóng thi đỗ, còn phải cưới ta nữa đấy!"

Trong lòng Tưởng Vân Chu sớm đã biết, điều Minh Tu khát khao nhất, là một mái nhà thuộc về riêng nàng.

Sau khi hắn đỗ trạng nguyên, có biết bao cơ hội để giúp nàng tìm thân nhân.

Thế nhưng hắn lại chẳng hề làm.

Hắn sợ người thân của nàng quá nghèo túng, đến cuối cùng lại phải dựa dẫm vào hắn mà sống.

Chuyện phiền phức như vậy, chi bằng làm ngơ cho xong.

Mặc cho Minh Tu nói thế nào, hắn cũng chỉ viện cớ bận bịu, không có thời gian.

Ánh mắt thất vọng của nàng, hắn đều thấy rõ.

Nhưng vậy thì đã sao?

Nàng chỉ là một nữ tử mất trí nhớ, mồ côi không nơi nương tựa, rời khỏi hắn thì còn có thể đi đâu?

"Con trai của ta ơi! Sao lại té ra nông nỗi này!

"Tưởng mẫu run rẩy khóc rống, nào ngờ con trai vào cung một chuyến, về đến nhà lại đầu vỡ m.á. u chảy thế này. Lâm Chỉ Kim ngồi bất động trên ghế, lạnh nhạt nói:"Giữ được mạng là may rồi."

Tưởng mẫu nghe con dâu thốt lời lãnh đạm, cơn giận bùng lên, xoay người tát nàng ta một cái thật mạnh:

"Con tiện nhân này! Nếu không phải vì cha ngươi, con ta sao phải rơi vào cảnh này!"

Lâm Chỉ Kim cũng không phải hạng hiền lành, giật cây trâm xuống liền đ.â. m về phía Tưởng mẫu, giận dữ mắng:

"Lúc cha ta còn làm tể tướng, bà đâu có nói thế! Mụ già c.h.ế. t tiệt!"

Hai người giằng co nhau, không ai chịu nhường ai.

Lâm Chỉ Kim vốn đang dùng thuốc bổ, nhưng từ khi cha nàng bị đày đi biên cương, nhà họ Lâm cũng tan rã.

Nàng tuy là nữ nhi đã xuất giá, còn giữ lại chút tài sản trong tay, nhưng cũng không dám dùng thuốc quý nữa.

Lâm Chỉ Kim từ nhỏ đã thấy những nữ nhân không có bạc trong tay, sống khổ đến mức nào.

Nàng hiểu, hôm nay nhất định phải giữ vững khí thế ở nhà họ Tưởng.

Bằng không, sau này nàng sẽ chỉ là một người vợ bị bỏ rơi mà thôi.

Đến khi Tưởng Vân Chu tỉnh lại, hai người cũng đánh nhau chán chê rồi.

Hắn ngồi dậy, vẻ mặt ngây dại, lạnh nhạt nói:

"Ngươi nếu muốn đi, ta sẽ lập tức viết hưu thư. Nếu muốn ở lại, thì về sau dám ra tay với mẫu thân ta nữa, ta sẽ đưa ngươi vào chùa!"

Lâm Chỉ Kim trong lòng tính toán, bước tới dịu dàng bưng nước đút cho hắn uống, nhỏ nhẹ:

"Phu quân sao lại nói vậy, phu thê đồng lòng, vinh nhục có nhau. Nay tuy chàng bị giáng chức làm biên tu ở tàng thư các, nhưng với tài học của chàng, tương lai nhất định sẽ lại có cơ hội.

"Tưởng Vân Chu đẩy tay nàng ra, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, không nói lời nào. Hắn cũng đã hiểu rõ rồi, Lâm Chỉ Kim không hề dịu dàng như vẻ ngoài. Nàng ta vốn là thứ nữ, vậy mà từ nhỏ đã được nuôi như đích nữ, còn được cưng chiều. Thủ đoạn thế nào, không cần nói cũng rõ. Lâm Chỉ Kim thản nhiên nói:"Nói cho cùng, Hoàng thượng trách phạt chàng, cũng vì Vĩnh Ninh quận chúa. Cũng trách ta không sớm nhận ra nàng ta. Hồi nàng ta còn ở kinh thành, béo ú xấu xí, chẳng ai buồn chơi cùng. Sau này nghe nói nàng ta thất sủng, bị đuổi tới Tây Bắc.

Chàng đã từng cứu nàng ta, cái ơn cứu mạng đó…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!