Chương 8: (Vô Đề)

Liền túm lấy cánh tay Lâm Chỉ Kim, đẩy nàng ta ra ngoài.

Đánh thì đánh, kiện thì kiện, cứ dứt khoát cho xong.

Hồng Trần Vô Định

Lảm nhảm lải nhải mãi, làm ta lỡ cả bữa trưa.

Lâm Chỉ Kim bị ta xô ngã xuống ngay giữa đường.

Đúng lúc ấy, người của Kinh Triệu phủ kéo tới, mở miệng liền đòi phong tỏa tửu phường.

Nam nhân trung niên kia liền cất tiếng:

"Đường đường là Kinh Triệu phủ mà lại xử lý như thế sao? Vậy thì ta cùng đến xem thử."

Nói xong, ông dịu dàng bảo ta: "Minh nhi, mọi chuyện đã có cữu cữu lo, đừng sợ."

Trên đường đến Kinh Triệu phủ, ông kể rõ thân thế của ta.

Ông nói ta mười ba tuổi rời nhà đi Tây Bắc.

Mười sáu tuổi trở về, giữa đường bị kẻ gian hãm hại.

Bao năm qua ông không đi tìm ta, là vì bị kẻ xấu lừa gạt, tưởng ta đã sớm c.h.ế. t rồi.

Cho đến khi có người trông thấy tờ cáo thị tìm thân nhân, ông mới biết ta còn sống.

Ông tả rõ ràng ba nốt ruồi nhỏ sau lưng ta, khiến lòng ta bắt đầu tin tưởng.

Cữu cữu nhắc đến những chuyện khi ta còn bé, rơm rớm nước mắt, trông thực lòng thương yêu.

Thấy thân thể ông không khỏe, ta chủ động nói: 

"Người đừng lo, con có thể tự bảo vệ mình. Đợi mọi chuyện ổn thỏa, người ở lại nhà, để con phụng dưỡng tuổi già.

"Nghe giọng điệu ông nói, trong nhà e là không được êm ấm cho lắm. Cữu cữu nghe vậy, càng khóc lớn hơn, ho sù sụ. Người đi theo phía sau vội đưa khăn tay, an ủi:"Chủ tử, tiểu thư hiếu thuận như vậy, người nên vui mới phải.

"Chúng ta đi thẳng vào Kinh Triệu phủ. Cửa vừa đóng lại. Lâm Chỉ Kim chẳng buồn giả vờ nữa, lạnh lùng ra lệnh:"Người đâu! Mau bắt ả lại, đánh cho ta ba mươi trượng!

"Kinh Triệu phủ doãn sắc mặt tái nhợt, đã sớm quỳ dưới đất, run lẩy bẩy. Ngay cả Tưởng Vân Chu, kẻ nãy giờ không nói một lời, cũng lặng lẽ quỳ xuống theo. Cữu cữu ta thong thả mở miệng:"Thiên kim phủ Tể tướng thật là oai phong, Kinh Triệu phủ doãn cũng thật là có bản lĩnh."

Kinh Triệu phủ doãn liên tục dập đầu, miệng run rẩy: "Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội!

"Ta quay sang nhìn vị cữu cữu này. Hả? Thì ra ông là Hoàng thượng. Ta còn chưa phản ứng kịp, đã nghe Tề Từ Ngọc ở bên nhỏ giọng lẩm bẩm:"Xong rồi, ta không xứng với nương tử của mình nữa rồi...

"12 Tưởng Vân Chu chưa từng cảm thấy thời gian lại có thể dài dằng dặc đến vậy. Hắn đứng dưới ánh nắng gay gắt, đầu óc choáng váng, miệng khô khốc như nứt toác. Trong Minh Đức điện, thánh chỉ từng đạo một được ban ra. Người trong phe của nhà họ Lâm, kẻ thì bị c.h.é. m đầu, kẻ thì lưu đày, kẻ thì giáng chức… không ai thoát khỏi lưới trời lồng lộng. Cuối cùng cũng đến lượt hắn. Hắn run lẩy bẩy bước vào, quỳ rạp trên mặt đất, đến thở mạnh cũng không dám. Chỉ nghe Hoàng thượng cười nhạt một tiếng:"Ồ, đây chẳng phải là Tưởng Vân Chu, kẻ có mắt không biết châu báu trong tay đó sao? Giữ hắn lại ở kinh thành, để hắn giày vò cả đời, coi như thay Minh nhi của trẫm xả giận.

"Miệng Tưởng Vân Chu đầy vị đắng chát. Một lời này, về sau hắn coi như hết đường tiến thân. Nhưng ít ra vẫn còn giữ được mạng sống. Hắn không tự đứng lên nổi, cuối cùng bị thị vệ lôi ra ngoài. Cúi đầu lê bước, bỗng nghe một tràng cười vui vẻ vang lên. Ngẩng đầu nhìn, thì ra là Minh Tu. Nàng chỉ lên một cành cây cao tít, cười ha hả:"Năm ta mười tuổi, giận dỗi với cữu cữu, liền trèo lên cây trốn. Ai ngờ trốn một hồi lại ngủ gục, tỉnh lại mới hay cữu cữu đã điều cả thị vệ đi tìm, ngay cả hồ sen cũng bị lật tung. Cữu cữu biết ta trèo cây thì tức lắm, định đánh ta, nhưng cuối cùng lại không nỡ.

Ta bèn chủ động lấy bạc thưởng cho mấy thị vệ tìm ta, cữu cữu vui đến mức khen ta biết cảm thông, liền ban cho ta cả đống bảo bối."

Tề Từ Ngọc nắm tay nàng, vẻ mặt như vừa tỉnh ngộ:

"Thì ra nàng từ nhỏ đã có cái tính ấy, giận ai thì trốn biệt, không để người ta tìm được. Hôm trước nàng chui tọt vào chum gạo, khiến ta cuống hết cả lên, ta…"

Minh Tu lập tức nhướng mày, véo hắn một cái, nghiến răng:

"Vậy chàng nghĩ kỹ lại xem, vì sao ta lại giận chàng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!