Chương 10: (Vô Đề)

Khi đó ta mới tám tuổi, nhưng chuyện gì cũng hiểu.

Ta tựa đầu vào vai mẫu thân, khóc nức nở:

"Mẫu thân, con hiểu rồi. Người đi rồi, con chẳng còn nhà nữa. Hoàng cung dù lớn đến đâu, cũng là nhà của cữu cữu thôi."

Mẫu thân xoa đầu ta, nói: "Đứa nhỏ ngoan, thật thông minh."

Sau khi người mất, ta được đón vào cung.

Cữu cữu không thể lúc nào cũng để mắt đến ta, liền sắp xếp cho ta ở trung cung.

Hoàng hậu nương nương đối đãi với ta cực kỳ nhân hậu ôn hòa.

Ta không thích đọc sách, người cũng mặc kệ.

Không thích trang điểm, người cũng chẳng ép.

Tóm lại, cầm kỳ thư họa, ta chẳng biết thứ gì.

Còn những thứ chẳng đứng đắn như đánh bạc, đua ngựa, đá cầu, thì thứ nào ta cũng tinh thông.

Hoàng hậu nuôi ta thành một đứa bé phóng túng, béo tốt, ngốc nghếch.

Kinh thành trên dưới đều biết, Vĩnh Ninh quận chúa là người không biết học hành.

Có một hôm ta ngủ thiếp đi.

Mơ hồ nghe thấy hoàng hậu giễu cợt nói:

"Minh Quang công chúa vang danh thiên hạ, xuất thân danh môn tướng tộc Tây Bắc, lại được Thái hậu nhận làm nghĩa nữ từ bé, kết quả nữ nhi duy nhất lại thành ra thế này. Ngươi nói xem, nếu Minh Quang ở dưới suối vàng có linh thiêng, liệu có tức giận mà nhảy bật ra khỏi quan tài không?"

Lại có một giọng khác khẽ nói:

"Nương nương, đứa nhỏ này thật sự là huyết mạch của hoàng thượng sao? Nếu không phải thì chi bằng chúng ta…"

Hoàng hậu giọng lạnh nhạt, chẳng chút để tâm:

"Nó cứ sống ngốc nghếch mơ hồ như vậy, chẳng phải càng thú vị hơn cả cái c.h.ế. t sao?

"Ta siết chặt nắm tay, không dám để lộ ra chút cảm xúc nào. Hồng Trần Vô Định Cứ thế, ta lăn lóc sống đến mười ba tuổi. Cữu cữu đưa ta đến Tây Bắc, đến nhà ngoại tổ. Trong cung truyền rằng ta thất sủng, mất đi thánh sủng. Nhưng ta biết, cữu cữu là muốn ta được sống yên ổn hơn. Ngày rời cung, cữu cữu vuốt đầu ta, ánh mắt đầy mỏi mệt:"Minh nhi, giữ con lại trong cung, mới là hại con. Cữu cữu có tư tâm, muốn trông thấy con lớn lên. Nhưng mà…"

Nhưng "nhưng gì" thì cữu cữu lại không nói tiếp.

Ta quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái với người, rồi rời kinh thành, đi về Tây Bắc.

Tây Bắc là một nơi đất rộng trời cao, gió thổi tự do.

Ngoại tổ phụ tuổi đã cao, sau khi ta về không bao lâu, người qua đời.

Ta có ba vị cữu cữu, ai nấy đều yêu thương ta.

Họ dạy ta cưỡi ngựa, b.ắ. n cung, nấu rượu.

Dẫn ta đi khắp từng tấc đất của Tây Bắc.

Cữu cữu nào cũng nói, chờ ta trưởng thành rồi thì sẽ kế thừa mảnh đất này.

Nhưng ta hiểu, Tây Bắc ta cũng chẳng ở được lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!