Chương 47: (Vô Đề)

Nghiêm Mục nói dẫn Lục Thừa Dư đi nhận thức một ít trưởng bối cũng không phải là nói giỡn, Lục Thừa Dư trầm mặc đi theo bên người Nghiêm Mục, nghe hắn hướng mọi người giới thiệu thân phận của mình, không có một chút lấy lệ.

Nhưng mà tất cả mọi người không có nghĩ tới phương diện kia, trái lại cho rằng Nghiêm Mục coi trọng vị trợ lý trẻ tuổi này, đang ám chỉ bọn họ về sau lúc làm việc, cho Lục Thừa Dư nhiều tiện lợi hơn.

Cái này là do phương thức giới thiệu của Nghiêm Mục tạo ra, đầu tiên hắn làm cho đối phương nhận thấy được tầm quan trọng của Lục Thừa Dư và thái độ tôn trọng của hắn đối với Lục Thừa Dư, khiến cho người ta không thể nghĩ Lục Thừa Dư là dựa vào người khác để ra mặt.

Chủ nhân tiệc rượu Cổ Thu là người thông minh, sau khi Nghiêm Mục giới thiệu vài câu là có thể nhìn ra vị họ Lục này rất trọng yếu với tiểu tử Nghiêm gia, lập tức ôn nhu cười nói:

"Bác có nghe tiểu Phong nhắc qua cháu, thật không ngờ người lợi hại như thế mà còn trẻ quá."

"Bác Cổ mới giống với những lời này chứ," Trong mắt Lục Thừa Dư mang theo kinh diễm thuần túy đối với mỹ nữ,

"Người mà đi cùng một chỗ với Tề ca, ai vừa nhìn cũng tưởng là hai chị em. Nói hai người là mẹ con, chỉ sợ không có ai tin."

"Nào có khoa trương như cháu nói," Cổ Thu cũng không tính là nữ nhân đặc biệt xinh đẹp, thế nhưng da dẻ của bà được bảo dưỡng tốt, gương mặt nhu hòa, đây là tướng mạo khiến người ta dễ sinh ra hảo cảm, nữ nhân có tướng mạo như vậy, cuộc sống cũng rất hợp mỹ,

"Mấy đứa cứ chơi cho thoải mái, có cái gì không hài lòng nhất định phải nói cho bác biết."

"Cám ơn bác, hết thảy đều rất tốt, không có chỗ không hài lòng ạ." Lục Thừa Dư cười đáp lại vài câu, thấy có hai phu nhân ăn mặc hoa mỹ đi tới bên này, biết đây là tới tìm Cổ Thu, cho nên tìm cái cớ, liền cùng Nghiêm Mục đi sang một bên.

Tới tới lui lui nhận thức một số người, tiệc rượu đã bắt đầu. Lấy sự hiểu biết của Lục Thừa Dư đối với Nghiêm Mục, Nghiêm Mục là người không thích trường hợp như thế này, thế nhưng người này lại vì y bỏ nhiều tinh lực giới thiệu mạng giao thiệp cho y, hắn làm đến mức này, cũng không phải là muốn qua loa lấy lòng gì cả; từ góc độ nào đó mà nói, thủ đoạn ở phương diện tình yêu của người này thực sự là vụng về khiến y không cách nào nhìn thẳng, chẳng lẽ hắn cũng chưa từng nghĩ tới, cho dù hắn lót đường cho trợ lí của mình, sau này y cũng không phản ứng với hắn thì sao?

Dù sao y hiện tại cũng là người có tài sản vài tỷ, lại có mạng giao thiệp rộng, về sau nơi nào sẽ thiếu mỹ nhân thơm mát chứ?

Không phải hắn nên ích kỷ một chút, chặt đứt đường phát triển của y, để y chỉ có thể dựa vào đối phương mới có thể phát triển thì mới đúng sao?

Mục Khải Hoa làm tiểu bối lớn tuổi nhất của Mục gia, lúc biết đứa em trai mà hắn quan tâm nhất cùng một người nam nhân có dính dáng không rõ, trong lòng vừa khiếp sợ lại vừa bất mãn với Nghiêm gia, nếu không phải Nghiêm gia làm ra những chuyện kia, em họ tốt của hắn làm sao sẽ trở nên khó giao lưu hơn cả Khải Dung, làm sao sẽ có hứng thú với nam nhân.

Hắn không phải là người liều lĩnh, cho nên sau khi phát hiện manh mối, liền lập tức cho người đi thăm dò tư liệu Lục Thừa Dư. Vừa tra một cái, liền phát hiện có rất nhiều chỗ không đúng.

Ví dụ như vị Lục trợ lý này tuổi còn rất trẻ, nhưng thủ đoạn lại không nhỏ, đem Lương thị lớn như vậy hãm hại thành cái dạng này.

Còn có đại thể người nhận thức Lục Thừa Dư đều nói y ôn hòa lễ độ, thái độ làm người thân thiện, hầu như có rất ít người nói y không tốt, thậm chí ngay cả bảo vệ của công ty và tiểu khu nơi y sống đều vô cùng thân thiết với y.

Người như vậy, hoặc là thực sự trời sinh nhân hậu, hoặc là giỏi về diễn trò, khiến người ta không biết bộ mặt thật của y, rất hiển nhiên là Lục Thừa Dư thuộc về kiểu người thứ hai.

Lục Thừa Dư không có bối cảnh lại không có thân phận, vậy mà lại thu thập được rất nhiều tư liệu tiêu cực của Lương thị, hơn nữa còn đem Lương thị chỉnh vô cùng thảm, điều này chứng minh bản tính người này cũng không phải vô hại.

Còn có những quyết sách và kiến nghị sau khi y tiến vào Hoa Đỉnh, đều nói rõ người này rất có ánh mắt cùng dã tâm, không phải là người đơn giản.

Kỳ thực nếu không phải em họ cùng Lục Thừa Dư có cái gì không đúng, thì bản thân Mục Khải Hoa cũng rất thưởng thức Lục Thừa Dư, có dã tâm, có năng lực, có thủ đoạn, co được dãn được, có thể làm được như vậy, nếu như lăn lộn không ra hình dạng, ngay cả hắn cũng không tin.

Thế nhưng, cái này không có nghĩa là hắn thích em mình cùng với người như vậy khuấy hợp cùng một chỗ a, nếu như tìm một nam nhân đơn giản hắn cũng không lo lắng như thế, thế nhưng hết lần này tới lần khác đứa em trai nhà mình chưa bao giờ yêu đương lại coi trọng một con hồ ly, nghĩ như thế nào cũng không yên tâm được.

Kết quả là trong toàn bộ tiệc tối, hắn liền thấy em trai nhà mình không ngừng giới thiệu nhân mạch cho Lục Thừa Dư, trước đây ở yến hội hắn cũng không thấy em họ tích cực như vậy, lẽ nào đây là em trai lớn không cần anh, có sắc quên bạn trong truyền thuyết sao?

Mục Khải Hoa cảm giác mình hơi mất mát, em trai hắn bảo vệ hơn hai mươi năm thích một người nam nhân, hắn đã lo muốn đứt ruột, mà đối phương còn thích một nam nhân phức tạp, hắn lại càng thêm lo.

Nghĩ đến cha mẹ Lục Thừa Dư dính dáng đến những chuyện kia, hắn nhịn không được xoa xoa trán.

Hoa ca, Trương Trạch Vân đi tới bên người Mục Khải Hoa, hắn biết đêm nay toàn bộ lực chú ý của Mục Khải Hoa đều đặt ở trên người Lục Thừa Dư, hắn lo lắng sau này Mục Khải Hoa sẽ tìm Lục Thừa Dư gây phiền phức, liền mở miệng nói,

"Sự tình cũng không phải như anh nghĩ đâu, việc này…. cùng tiểu Lục không quan hệ nhiều lắm."

Tầm mắt của hắn đảo qua khuôn mặt trắng nõn của Mục Khải Hoa, cuối cùng rơi xuống ly rượu đỏ trong tay đối phương, rượu màu đỏ sậm phối với màu da tay nhợt nhạt, làm cho hắn nghĩ tới quỷ hút máu đang uống huyết dịch.

A? Mục Khải Hoa tự tiếu phi tiếu khiêu mi nhìn Trương Trạch Vân, ngón trỏ chậm rãi ở mép ly vuốt ve vài cái,

"Có thể để mấy đứa che chở như thế, xem ra vị này thật là có năng lực."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!