Tống Quân Nghiêm đánh giá Lục Thừa Dư trước mắt, thoạt nhìn dáng vẻ chừng hai mươi, nhưng lại đem tên ngu ngốc Lương Đức Hữu kia giày vò gần chết, ngay cả Lương Quốc Minh cũng bị bỏ tù, toàn bộ Lương thị bị chia năm xẻ bảy.
Nếu không phải là bởi vì nhiễu loạn phen này, hắn vẫn chưa vào được hội đồng quản trị Lương thị, trở thành một trong đại cổ đông.
Nói đến đó, hắn quả thật nên cảm ơn Lục Thừa Dư, ít nhất nếu không có y, kế hoạch của hắn cũng không thể thực hiện nhanh như vậy được.
"Ngày hôm nay tôi thấy anh trên ti vi," Tống Quân Nghiêm gãi đầu cười đến vẻ mặt đầy ánh dương quang,
"Anh ở trong chương trình nói rất hay, nếu là tôi, khẳng định chỉ biết khẩn trương."
"Kỳ thực tôi cũng rất khẩn trương," Lục Thừa Dư một bộ hình dạng vẫn còn sợ hãi,
"Chỉ là biểu hiện ra thoạt nhìn rất bình tĩnh mà thôi."
Vậy sao?
Tống Quân Nghiêm chú ý tới Lục Thừa Dư còn mặc tây trang màu trắng lúc lên tivi, đoán được tuy rằng ngoài mặt Lục Thừa Dư nói không có vấn đề, trên thực tế trong lòng đã có ý khoe khoang, nhân tiện nói,
"Bộ quần áo này anh mặc thật là đẹp mắt, trên mạng có không ít người khen anh đẹp trai."
"Ha ha, tôi phải mất cả ngày lựa chọn đấy," Lục Thừa Dư nhất thời cười đến vui vẻ,
"Ngay cả thợ trang điểm cũng nói không tệ."
Ừ, Tống Quân Nghiêm phát hiện trọng tâm câu chuyện hình như đi quá xa so với dự tính của mình, vì vậy cố tình để nụ cười sáng lạn trên mặt mình trở nên hơi mất tự nhiên,
"Cái kia, tôi thấy trên chương trình… Anh cùng với cấp trên chụp ảnh chung, cấp trên của anh….. là người thế nào?"
Lục Thừa Dư nghe vậy, mặt không đổi sắc nói:
"Tốt vô cùng, chỉ là lúc làm việc tương đối nghiêm cẩn, bình thường tôi cũng không dám trốn việc."
À, Tống Quân Nghiêm miễn cưỡng cười cười,
"Anh ấy hiện tại có khỏe hay không?"
Tốt vô cùng, Lục Thừa Dư phảng phất như không nhìn thấy nét lo lắng trên mặt hắn, cười hì hì đi lên lầu,
"Boss là người có xe, có nhà, sao lại không tốt chứ?"
Vậy sao?
Tống Quân Nghiêm và Lục Thừa Dư cùng nhau vào thang máy, dáng tươi cười trở nên hoảng hốt,
"Anh ấy khỏe… thì tốt rồi."
Ngài cho là bày ra bộ dáng giữa ngài và boss của tôi có bí mật gì đó thì tôi sẽ sốt sắng hỏi ngài, còn ngài sẽ ngoan ngoãn trả lời sao?
Ha ha, lão tử cũng không phải nữ chủ nhiều chuyện trong ngôn tình đâu.
"Đúng vậy, boss không chỉ có xe có phòng có tiền tiết kiệm, còn có thể nấu cơm," Lục Thừa Dư hâm mộ cảm khái nói,
"Đây là kiểu mẫu nam nhân thành công a, người bình thường như chúng ta chỉ có thể ngưỡng vọng mà thôi."
Tống Quân Nghiêm cảm giác biểu cảm của mình đang bày ra cho người mù nhìn, không thể làm gì khác hơn là ha ha cười nói:
"Đúng vậy, người như anh ấy, cách chúng ta quá xa."
Đinh, cửa thang máy mở ra, Lục Thừa Dư đi ra thang máy, cười híp mắt nói tạm biệt với Tống Quân Nghiêm, sau khi đối phương cười đáp lại, xoay người đi về nhà mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!