Chương 30: Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn

Nam diễn viên chính Cao Bá Dương ngồi ở bên cạnh Chương Thạc, tuy rằng hiện tại hắn rất hồng, cũng không ít nhà sản xuất đạo diễn tìm hắn, thế nhưng càng như vậy, hắn lại càng thêm cẩn thận, đối với người trong đoàn phim cũng càng khách khí, sợ khiến người ta có ấn tượng hắn đắc ý vênh váo.

Chương Thạc nhìn thời gian, phát hiện đa số mọi người đã đến, trong số đó, chỉ có nữ chính và vai nam số 3 còn chưa tới, hắn cũng không giận, dù sao hiện tại bộ phim đã công chiếu, những diễn viên này có thể nhớ tới đoàn phim thì tốt, coi như còn niệm tình cũ.

Nếu không nguyện ý đến, hắn cũng không bắt buộc, dù sao hai bên đã thoả thuận xong tiền bạc, ai cũng không nợ ai, cùng lắm thì sau này không bao giờ hợp tác với người như thế nữa.

"Chương đạo, nghe nói Lục tiên sinh sẽ đích thân đến, chúng ta hẳn là nên kính Lục tiên sinh một ly rượu, nếu không có Lục tiên sinh, bộ phim này có thể sẽ thất bại."

Cao Bá Dương và Chương Thạc có chút giao tình, hơn nữa tướng mạo của hắn bình thường, khí chất lại nghiêng về nhà quê, ở trong giới giải trí nhiều năm cũng không lăn lộn thành danh được, cho nên lúc ban đầu Chương Thạc cùng hắn trò chuyện mong muốn hắn diễn nhân vật này, hắn hoàn toàn đáp ứng.

Về sau nghe nói tài chính không đủ, có thể phải bỏ phim, hắn còn đáng tiếc một trận, không nghĩ tới liền tìm được người đầu tư.

Hiện tại Chương đạo và Khúc biên kịch đều nổi danh, mà hắn hiện tại cũng là nước lên thì thuyền lên, cho nên Lục tiên sinh hoàn toàn xứng đáng là đại quý nhân của bọn họ.

"Có thể mời rượu, nhưng cũng không thể đem người chuốc say," gần đây bởi vì bộ phim có phản ứng rất tốt nên thần thái của Chương Thạc cũng phấn khởi, ngay cả tính tình cũng tốt hơn so với trước đây,

"Lục tiên sinh không giống với chúng ta, ngày mai y còn phải đi làm."

Mười mấy người đang ngồi ở đây mặc dù có lòng muốn hỏi Lục tiên sinh đến tột cùng là có thân phận gì, thế nhưng nghĩ đến Chương đạo đã dặn dò, không thể tiết lộ Lục tiên sinh là người đầu tư, thậm chí trong lời nói còn ám chỉ nếu như bọn họ nói lung tung, có thể sẽ không lăn lộn nổi trong giới nữa, bọn họ liền mơ hồ suy đoán, cho dù thân phận Lục tiên sinh không phức tạp, nhưng người bên cạnh Lục tiên sinh nhất định không đơn giản.

"Chương đạo yên tâm, Lục tiên sinh vẫn còn trẻ, uống say hại thân," Cao Bá Dương cười nói,

"Bởi vì nhờ phúc của Chương đạo và Khúc biên kịch, công tác của chúng ta so với trước đây nhiều hơn, uống say hỏng việc cũng là chuyện phiền toái a."

Mọi người đều đồng ý, bắt đầu nịnh bợ Chương Thạc và Cao Bá Dương, người đang ngồi đây không phải người ngốc, mắt thấy Cao Bá Dương đang hồng, Chương đạo thì càng không cần phải nói, sau này khi có phim mới, nếu như bọn họ muốn nhận vai từ Chương đạo, vậy cần phải thông minh hơn một chút.

Lúc Lục Thừa Dư đẩy cửa phòng ra, vừa lúc nghe được nữ phụ khen vai diễn của y tốt, trên mặt y nhất thời cười nói:

"Tôi mới vừa vào cửa thì nghe được mỹ nữ khen tôi đẹp trai, đây chính là điềm tốt."

Vai nữ số 2 này mặc dù rất ít cảnh trong phim, thế nhưng sau khi bộ phim được chào đón, cô cũng được dân chúng quen mặt. Hơn nữa nữ diễn viên này là một Tam Lang liều mạng, vài năm sau đã có trụ cột vững vàng trong giới điện ảnh.

Chu Ngọc Tuyết thật không ngờ lời của mình bị Lục Thừa Dư nghe thấy được, lập tức dùng giọng điệu đùa giỡn nói:

"Lục tiên sinh vốn có dáng dấp đẹp, chẳng lẽ còn thẹn thùng không cho người khác nói sao?"

"Xong rồi, được mỹ nhân đẹp nhất trong đoàn phim khen như thế, tôi sợ đi ra ngoài liền bị nam giới trong đoàn đánh mất," y cười ha hả ngồi xuống bên cạnh Khúc Lĩnh Bắc, nhìn mười tám người trên bàn, phát hiện thiếu vai nam thứ ba Chu Húc và nữ chính Lâm Mông Mông, làm bộ không thèm để ý nói,

"Tôi vừa kêu hai chai rượu ngon, để cho mọi người cùng uống một ly."

Mọi người đang ngồi vội vàng đồng ý, chờ đồ ăn lên bàn, mọi người liền phát hiện một bàn đồ ăn này tiêu pha có chút kinh người.

Nhất thời ở trong lòng lấy lại tinh thần, xem ra Lục tiên sinh là thật muốn cùng bọn họ ăn mừng, mà không phải giống như người đầu tư khác, đến ăn mừng đều là vì sĩ diện.

"Ly rượu này tôi kính mọi người," Lục Thừa Dư đứng lên, ánh mắt ngậm cười nhìn từng người,

"Tôi nói không được hay lắm, nhưng không có mọi người tôi cũng không thể kiếm nhiều tiền như vậy, chư vị đang ngồi đây đều là quý nhân của Lục Thừa Dư tôi, sau này nếu như tôi lại đầu tư phim, cần mọi người giúp, hi vọng mọi người sẽ nhớ tình cũ giúp một tay."

Lời này cơ hồ là nói cho mọi người, y sẽ còn đầu tư phim, nếu có nhân vật hợp với người đang ngồi đây, y sẽ ưu tiên suy nghĩ đến bọn họ.

Một câu nói như vậy, so với tiền thưởng, lời cảm ơn thì càng thêm hiệu quả, Cao Bá Dương làm chủ, một đám diễn viên cũng đều đứng dậy theo, giơ ly rượu lên đều biểu thị khẳng định sẽ giúp.

Lục Thừa Dư cùng mọi người chạm ly, sau khi ngồi xuống nói với Khúc Lĩnh Bắc:

"Khúc biên kịch và Chương đạo về sau nếu có ý tưởng quay phim gì, cần phải ưu tiên nghĩ đến tôi a."

"Lục tiên sinh đồng ý tin tưởng chúng tôi, chúng tôi đương nhiên nguyện ý cùng Lục tiên sinh hợp tác," tính tình Chương đạo tuy có chút nóng nảy, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng.

Thái độ làm người của Lục Thừa Dư rất đứng đắn, lại không nhúng tay vào chuyện làm phim, có chuyện gì đều có thể thương lượng, ba ưu điểm lớn này hơn hẳn những người đầu tư khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!