Lục Thừa Dư thật không ngờ đi ra ngoài chơi cũng có thể gặp được bạn học. Y nhìn Trần Nhã trang điểm trước mắt, chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, đối phương đã rút đi không ít ngây ngô khi ở trường, từ từ chuyển biến thành nhân sĩ xã hội.
Đời trước y chưa từng thích qua cô gái nào, nhưng riêng Trần Nhã y vẫn rất thưởng thức, không kiêu không nóng nảy, biết mình muốn gì, sau này cô cũng có một cuộc sống hạnh phúc.
"Mấy tháng không gặp, xem ra gần đây cậu rất tốt nha," Trần Nhã lui ra phía sau một bước, quan sát Lục Thừa Dư từ trên xuống dưới, cười nói,
"Mấy ngày hôm trước mẹ tớ còn đang khen cậu, nói cậu bình thường hay gọi điện hỏi thăm sức khỏe của bà và ba tớ, so với con gái ruột còn tốt hơn nhiều."
Gần đây cô hay đi công tác, lúc trở về liền nghe mẹ của mình khen Lục Thừa Dư biết săn sóc ra sao, khiến cho cô là con cũng cảm thấy xấu hổ.
"Mỗi lần gọi điện thoại dì đều rất có tinh thần, nghe dì như vậy thì tớ rất yên tâm." Lục Thừa Dư biết tính cách của dì Đỗ – mẹ của Trần Nhã, đời trước lúc y khó khăn nhất, dì và chú Trần đều nấu cơm cho y ăn, trước khi y chết họ vẫn còn lo lắng về việc hôn nhân của y.
Bị Lục Thừa Dư chọc cho cười, Trần Nhã gật đầu nói:
"Tính tình mẹ tớ chính là như vậy, nếu không phải chúng ta không có duyên phận, chỉ sợ địa vị của cậu còn hơn cả tớ nữa."
"Bây giờ Nhã tỷ xinh đẹp tài giỏi như vậy, đàn ông theo đuổi cậu có thể xếp hàng dài từ kinh thành ra tới bờ biển, cậu đừng phí sức trên người con cóc này," Lục Thừa Dư cười ha hả chỉ chỉ đỉnh đầu,
"Tớ sợ ông trời nhìn không vừa mắt."
Được rồi, Hai tay Trần Nhã khoanh trước ngực, đạp giày cao gót, rất có phong phạm nữ vương nâng cằm,
"Vậy cậu cứ đi gieo tai họa cho nữ nhân khác đi ha."
"Được, nữ vương đại nhân."
Lục Thừa Dư rất phối hợp hành lễ, lúc ngẩng đầu, hai người đồng thời cười ra tiếng, chuyện trước kia đều tiêu tan thành mây khói theo tiếng cười.
Trần Nhã nhìn trước nam nhân cười ôn hòa mắt, cả đời người con gái, ai lại không thầm mến một hai nam nhân chứ? Xoay người, buông tay, biết đâu người kế tiếp chính là người thích hợp nhất với mình thì sao.
"Tiểu Lục, đây là bằng hữu của cậu sao?"
Lúc Nghiêm Mục đi tới, vừa lúc nghe được Lục Thừa Dư gọi Trần Nhã là nữ vương đại nhân, hắn đi tới bên người Lục Thừa Dư sóng vai đứng ngay ngắn, gật đầu với Trần Nhã,
"Xin chào, tôi là đồng nghiệp của tiểu Lục."
Xin chào, Trần Nhã phát giác người trước mắt này khí thế không bình thường, đoán rằng có thể là thủ trưởng của Lục Thừa Dư, lo lắng mình sẽ gây phiền toái cho Lục Thừa Dư, cho nên vô cùng lễ phép khách khí nói,
"Em là bạn của Lục Thừa Dư, ban nãy trùng hợp gặp phải cậu ấy, không biết có quấy rầy mọi người không."
"Chúng tôi cũng đi chơi thôi, nếu là bạn tiểu Lục, không bằng đi qua chơi một chút," Nghiêm Mục nghiêng đầu nhìn Lục Thừa Dư,
"Sao không mời bạn cậu qua?"
"Cảm ơn, không cần đâu, chỉ thuận miệng nói chuyện phiếm hai câu mà thôi," Nhận thấy vị thủ trưởng này tựa hồ cùng Lục Thừa Dư quan hệ cũng không tệ lắm, vẻ mặt Trần Nhã tự nhiên không ít, cười chỉ một phương hướng,
"Mọi người vẫn còn ở bên kia chờ em, em đi trước nhé."
Lục Thừa Dư thấy Trần Nhã quả thực không có ý lưu lại, liền nói:
"Giúp tớ gửi lời thăm chú dì nhé."
"Không thành vấn đề, có thời gian thì qua nhà tớ chơi," Trần Nhã gật đầu, nói với Nghiêm Mục một tiếng tạm biệt, liền đạp giày cao gót không nhanh không chậm rời đi.
Nghiêm Mục nhìn bóng lưng của Trần Nhã, chậm rãi nói:
"Bạn cậu thoạt nhìn không tệ." Hắn có thể nhận thấy được hàm nghĩa hành động ban nãy của Trần Nhã, tuy rằng không thích cô ta mời Lục Thừa Dư đến nhà chơi, nhưng hành vi từ chối phái nữ, rất nhiều nam giới không thể làm được.
Sau khi Lục Thừa Dư nghe xong những lời này, y dùng một loại ánh mắt nghiên cứu quét mắt nhìn Nghiêm Mục từ trên xuống dưới một phen, do dự mở miệng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!