Chương 22: Là yêu sao?

Lái xe đến nửa đường, bởi vì điện thoại di động vang lên nhiều lần, cuối cùng Nghiêm Mục không thể làm gì khác hơn là tìm một nơi có thể đậu, đem xe ngừng lại, mang tai nghe vô tuyến vào.

"Trời ơi, Mục ca, cậu mới vừa gọi điện thoại nói sẽ đi, thế nào lại không thấy người?" Thanh âm của Trang Dụ từ điện thoại truyền ra, có vẻ hơi tức giận.

"Xin lỗi, tụ hội chiều nay mọi người đi đi, chỗ này tớ có một số việc không đi được," Nghiêm Mục nhìn Lục Thừa Dư bên cạnh,

"Ngày mai tớ mời khách."

Được rồi, Trang Dụ biết Nghiêm gia còn có một số việc chưa xử lí xong, bình thường Nghiêm Mục cũng không phải kiểu rời đi trước mà không báo, vì vậy nói,

"Được rồi, để tớ nói với mọi người một tiếng, cậu cẩn thận nhé."

Cảm ơn. Nghiêm Mục cau mày cúp điện thoại, ngày hôm nay hắn làm sao thế, rời đi trước không nói cho bạn bè, dừng xe cũng không quy củ, lại trực tiếp dừng trước cửa khách sạn, những việc này không giống với tác phong bình thường của hắn.

Những hành vi thất lễ này quả thực vi phạm những năm giáo dục hắn đã trải qua.

Tuy rằng Lục Thừa Dư đã ngà ngà say, nhưng vẫn phát hiện sắc mặt Nghiêm Mục hình như có cái gì không đúng, y bất động thanh sắc dời đường nhìn, có một số thời điểm, con người phải học được chuyện gì không nên hỏi.

Tốc độ xe cũng không nhanh, Nghiêm Mục đem áo khoác tây trang đắp lên trên người Lục Thừa Dư, đây đã là lần thứ hai hắn đưa Lục Thừa Dư uống say về nhà.

Người này bình thường luôn luôn có vẻ mặt tươi vui, thế nhưng lúc ngủ, lại không giống như là người thích cười.

Làm một ông chủ, hắn hiểu rõ mình đối với Lục Thừa Dư đã vượt qua tình cảm quan tâm của cấp trên với nhân viên, chờ đèn đỏ biến thành đèn xanh, hắn chạy về phía trước, có lẽ có một số việc hắn cần phải nghiêm túc suy nghĩ.

Xe vào tiểu khu, Nghiêm Mục nửa kéo nửa ôm Lục Thừa Dư mang về nhà của y.

Đem người đặt lên giường, Nghiêm Mục ngồi xuống cởi giày giùm đối phương, đem chìa khóa nhà bỏ trên tủ đầu giường, mở cửa sổ ra, lẳng lặng nhìn Lục Thừa Dư ngủ say trên giường.

Trước đây khi thấy tư liệu phỏng vấn của Lục Thừa Dư, hắn đã cảm thấy người này là một người rất liều mạng, ai biết ngày hôm sau vô tình gặp được người thật ở Bách Vị Hiên, bản thân còn vừa khéo nhặt được ví của y, nếu không phải là hắn đi mau, ví tiền sẽ bị một người khác nhặt được.

Nhớ lúc đó khi Lục Thừa Dư quay đầu lại mỉm cười nói cảm ơn, không biết thế nào hắn liền liên tưởng đến cái áo sơ mi trắng chỉnh tề sạch sẽ của mình, vừa nhìn liền làm cho lòng người nảy sinh muốn thân cận nhưng lại luyến tiếc đưa tay chạm vào, tránh cho bị làm dơ.

Suy nghĩ sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên nhíu mày, bạn bè đều nói hắn trầm lắng không thú vị, Lục Thừa Dư ở công ty lại chưa bao giờ thiếu người nhìn chăm chú, có phải y cũng thấy hắn như vậy hay không?

Ra phòng ngủ chính, Nghiêm Mục tìm ra đậu xanh mua lần trước trong tủ lạnh, túi đậu xanh cũng không có động tới, hắn cũng biết Lục Thừa Dư bình thường rất ít nấu cơm.

Đem đậu xanh ngâm trong bát, hắn dạo qua một vòng ở trong phòng, phát hiện thùng rác phòng khách đã đầy, bên trong tất cả đều là đồ ăn vặt đóng gói và vỏ trái cây, trong thùng rác phòng bếp còn có vỏ mì ăn liền, lần trước lúc hắn tới, hình như không có nhiều rác như vậy?

Khom lưng đem toàn bộ rác thu vào túi, Nghiêm Mục quay trở về phòng cầm chìa khóa, xách theo túi rác ra cửa.

Tiểu Hà là tài xế của tổng tài, nhưng bởi vì có một số thời điểm Nghiêm Mục thích tự mình lái xe, cho nên bình thường hắn sẽ ở công ty làm việc khác. Bởi vì làm người thành thật lại chịu khó, cho nên mấy hôm trước còn được tăng năm phần trăm tiền lương.

Thế nhưng hiện giờ người thanh niên thành thật chịu khó này lại cảm thấy cả người không tốt.

Hắn mới vừa đem xe Lục trợ lý dừng lại, chuẩn bị đem chìa khóa lên lầu, kết quả lại thấy boss mang theo mấy túi rác lớn đi ra, một thân quần áo đẹp đẽ cùng túi rác kia, thực sự là không nói ra được có thích hợp không.

Tiểu Hà đáng thương sửng sốt vài giây mới phản ứng được, vài bước chạy đến trước mặt Nghiêm Mục, đưa tay định lấy túi rác mà Nghiêm Mục cầm:

"Boss, sao ngài lại ở đây? Để tôi làm cho."

Không cần đâu, Nghiêm Mục tránh tay của Tiểu Hà,

"Tôi làm được, cậu tới đưa chìa khóa xe cho Lục trợ lý sao?"

Tiểu Hà gật đầu, thấy boss quả thực không cần mình giúp đỡ, mới gãi đầu cười nói:

"Tôi đã đỗ xe xong rồi, chỉ là lúc gọi điện thoại cho Lục trợ lý thì không ai bắt máy cả, tôi mới nghĩ đem chìa khóa lên lầu."

"Không cần, đưa chìa khóa cho tôi là được," Nghiêm Mục tiếp nhận chìa khóa trong tay Tiểu Hà, để Tiểu Hà đi về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!