Mở bình luận phía dưới weibo, y mới biết được có một nữ nhân viên ở Hoa Đỉnh đăng tin có liên quan đến y, khiến cho bạn bè trên mạng vây xem trêu đùa.
Nhìn nội dung bên trong, tất cả đều là đùa giỡn danh hiệu nam thần, thấy nói nhận lấy đầu gối các cô ấy các loại, vùng xung quanh lông mày của y hơi nhíu, sau đó rất nhanh đăng một tin trên weibo.
"Niên Niên Hữu Dư": Nam nhi dưới gối có hoàng kim, nữ nhi dưới gối có kim cương, không nên tùy tùy tiện tiện tặng đầu gối cho người khác, đầu gối mà biết cũng đau lòng đấy. Đặc biệt là những bạn nam, mọi người đem đầu gối đưa cho tôi, về sau lấy cái gì cầu hôn người yêu chứ? Cứ học tập cho giỏi, mỗi ngày làm việc đúng giờ đi, đừng cầm đầu gối ra chơi miết như vậy."
Lỗ Lỗ Lỗ: Nghe giọng điệu nam thần nghiêm trang giáo dục người như thế, thực sự là phá lệ manh a.
Cửu Thiên Cửu Cá: Nam thần nam thần, đầu gối của em cũng vì anh mà khuynh đảo, anh nhận lấy nó đi mà.
Một Khối Đậu Hũ Đang Đến: Học bá nam thần, anh nghiêm túc như vậy, đồng nghiệp trong công ty biết không đấy?
Lục Thừa Dư cười một tiếng, không nhìn những bình luận này, cắt một đoạn truyện hài đăng lên, thuận tiện lướt web kiểm tra một ít bình luận có liên quan sản phẩm điện tử của Hoa Đỉnh, cũng hiểu hơn tâm lí của nhóm khách hàng trẻ tuổi.
Đang tập hợp các ý kiến, Lục Thừa Dư đột nhiên nhớ tới《Tiểu Điểu Tung Cánh》 chưa từng kéo được tài trợ quảng cáo, toàn bộ đều dựa vào vốn tư nhân, nếu như đem sản phẩm mới của Hoa Đỉnh là tiểu khu cao cấp lồng vào, đối với Hoa Đỉnh rất là tốt, mà về sau y cũng tiện mở lời nhờ cậy Nghiêm Mục giúp y liên hệ với các rạp chiếu phim hơn.
Y hiểu rõ sau khi phim được chiếu sẽ dẫn tới oanh động ra sao, cho nên không muốn bỏ qua cơ hội tuyên truyền cho Hoa Đỉnh, thế nhưng việc này phải thương lượng qua với Nghiêm Mục rồi sau đó mới có thể quyết định.
Thứ năm đi làm, Lục Thừa Dư tìm thời điểm Nghiêm Mục rảnh rỗi nói với hắn chuyện này.
Sau khi Nghiêm Mục nghe Lục Thừa Dư nói xong, trầm tư một hồi lâu rồi mới nói: "Ý của cậu là, lồng quảng cáo Hoa Đỉnh vào phim?" Hoa Đỉnh không phải là không có quảng cáo trên phim hay TV, thế nhưng hiệu quả cũng bình thường.
"Đúng vậy," Lục Thừa Dư biết Nghiêm Mục nói chưa hết ỵ́, vì vậy nói tiếp, "Bộ phim này mặc dù có chi phí thấp, nhưng trực giác nói cho tôi biết, bộ phim này nhất định sẽ rất hot, nếu như đem sản phẩm có chứa thương hiệu của Hoa Đỉnh lồng vào phim, cũng là một cách tuyên truyền rất tốt."
Nghiêm Mục biết tầm quan trọng của thời đại tin tức hóa ngày nay, tuyên truyền đối với sản phẩm công ty mà nói cũng rất trọng yếu. Những năm gần đây không ít công ty tốn rất nhiều tiền vào việc này, cũng bởi vì mọi người đều biết danh tiếng sẽ ảnh hưởng đến định mức tiêu thụ, thế nhưng không phải quảng cáo nào cũng cho hiệu quả tốt.
Hiện tại quảng cáo nhiều lắm, nhưng bởi vì áp lực cuộc sống mà tính nhẫn nại của mọi người trở nên càng ngày càng kém, cho nên khi xem ti vi không kiên nhẫn xem quảng cáo, thấy quảng cáo sẽ đổi kênh khác.
Vì vậy lồng quảng cáo trong phim, cũng giống như là một tiết mục tổng hợp, không chọc người phản cảm, đồng thời có thể tăng mức độ danh tiếng.
Đại khái là xuất phát từ tín nhiệm đối với Lục Thừa Dư, Nghiêm Mục cảm thấy bộ phim này có lẽ thực sự sẽ nâng cao danh tiếng Hoa Đỉnh, vì vậy nói: "Tốt lắm, vậy chi phí quảng cáo trong bộ phim này…"
"Không cần đâu, đây là tôi cùng bạn bè thử nghiệm thôi, đều là người nhà, còn muốn tiền quảng cáo gì chứ," Lục Thừa Dư khoát tay, "Để tôi nói với Chương đạo, thương lượng một chút để xem quay thế nào mới hợp." Sau đó, y ngẩng đầu liền thấy Nghiêm Mục từ trước đến nay đều nghiêm túc lộ ra một nụ cười, y có phần không hiểu mình nói cái gì mà khiến Nghiêm Mục cao hứng đến như vậy?
"Boss?" Lục Thừa Dư nghi ngờ nhìn Nghiêm Mục, chờ Nghiêm Mục ngẩng đầu nhìn y rồi mới nói "Có việc gì cần tôi đi làm không, nếu không có, tôi đi ra ngoài trước nhé."
"Được," Nghiêm Mục gật đầu, nụ cười trên mặt đã biến mất.
Lục Thừa Dư cũng không để ý, xoay người còn chưa đi tới cửa đã bị Nghiêm Mục gọi lại, y quay đầu nhìn thì thấy Nghiêm Mục đang cầm hai cái hộp lớn chừng bàn tay.
"Tôi nghe Kinh Thân nói cậu thích uống trà, cái này cậu cầm đi," Nghiêm Mục nhìn Lục Thừa Dư, thấy y bất động đứng tại chỗ, bèn nói thêm, "Có người bạn đưa trà, tôi lại uống không nhiều, cậu giúp tôi uống một ít đi."
Lục Thừa Dư tiếp nhận trà trong tay hắn, lắc lắc hộp trà cười nói: "Cám ơn, Boss."
Liếc mắt tên lá trà, là trà Long Tĩnh Tây Hồ, thứ tốt a, mùa hè thích hợp uống loại trà này nhất.
Nhìn Lục Thừa Dư mang nụ cười ra phòng làm việc, thần tình trên mặt Nghiêm Mục không tự chủ ôn hòa đi hai phần, lật văn kiện trong tay ra, mới phát hiện bản thân có chút thất thần, hít sâu mấy hơi, mới chậm rãi khôi phục lại trạng thái bình thường.
Lục Thừa Dư vừa về tới phòng làm việc, không kịp chờ đợi liền mở một hộp trà, nghe mùi thơm ngát xông vào mũi, lại quay đầu ghét bỏ nhìn túi trà có giá trị vẻn vẹn ba đồng nằm trong ly, không chút do dự đem ly trà đó cho đám hoa trên ban công, đổi lại trà Nghiêm Mục mới đưa.
Cầm ly trà mới pha, Lục Thừa Dư ngồi trên ghế làm việc, lười biếng bấm điện thoại gọi Chương đạo, sau đó cùng Chương đạo nói chuyện quảng cáo Hoa Đỉnh.
Làm đạo diễn, trên thực tế hắn không thích tác phẩm của mình có thêm quảng cáo, thế nhưng Chương đạo hiểu Lục Thừa Dư đang thương lượng chuyện này với hắn, đồng thời nói rõ lấy chất lượng phim làm trọng, nếu thực sự không được, không lồng quảng cáo cũng không sao.
Trong lòng Chương thạc vốn có chút do dự, nghe xong những lời này của Lục Thừa Dư, trái lại nghĩ đây không phải là đại sự gì, không phải là một cái quảng cáo thôi sao, dựa vào hắn và Khúc Lĩnh Bắc, chẳng lẽ còn làm không được chút chuyện nhỏ như vậy, Lục tiên sinh là người đầu tư tốt như thế, hắn cũng không thể làm cho đối phương khó xử.
Nghe được câu trả lời chắc chắn của Chương Thạc, Lục Thừa Dư cười híp mắt cúp điện thoại, đung đưa cái ghế dưới mông, chậm rãi uống một ngụm trà, khẽ ngâm nga vài tiếng, mở máy vi tính ra bắt đầu xử lý một ít văn kiện của bộ phận. Làm trợ lý, có một số văn kiện không quá trọng yếu thì phải giúp đỡ tổng tài xử lý, nếu như cái gì cũng cần boss làm, thì boss mệt chết cũng không làm hết được.
Chẳng qua đối với trình độ tín nhiệm của boss đã vượt ra khỏi dự liệu của y, lẽ nào người này không hoài nghi y có thể là gián điệp thương nghiệp sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!