Gõ hai cái trên cửa, nghe được tiếng Nghiêm Mục để người tiến vào, Lục Thừa Dư mới mở cửa, xoay người để Nghiêm lão tam đi vào, lúc hai vệ sĩ áo đen muốn vào theo, tay y khẽ đảo, ngăn cản hai người, cười híp mắt nói:
"Không bằng hai vị ở ngoài cửa chờ nhé?"
Hai vệ sĩ nhìn động tác lật tay của Lục Thừa Dư khi nãy, biết người này có chút bản lĩnh, lại không tiện nháo ở trên địa bàn người khác, vì vậy ngẩng đầu nhìn Nghiêm lão tam.
Sắc mặt Nghiêm lão tam rất khó coi, bất quá vẫn dùng ánh mắt ý bảo hai người ở lại bên ngoài, lấy xì gà kẹp ở trên tay cười nói:
"Hiền chất dưỡng được cẩu tốt a."
"Chó nhiều lông, tôi không thích," mặt Nghiêm Mục không thay đổi nhìn Nghiêm lão tam làm rớt tàn thuốc ở trên sàn nhà, khẽ cau mày,
"Chú ba không nên vì mình thích nuôi chó, liền cho rằng người khác đều thích nuôi chó."
Nghiêm lão tam bị Nghiêm Mục nói trở về, thoáng cái nghẹn họng, sau khi ngồi xuống trên ghế sa lon bên cạnh thì chỉ vào người sau lưng nói:
"Đây là cháu ngoại Hoàng Xuyên bên thím Ba, cũng coi như là anh em với cháu, hai đứa làm quen nhau đi."
Nghiêm Mục hạ mí mắt, nhìn nam nhân phía sau Nghiêm lão tam, hơi mập, hơi lùn, có chút xấu xí, hắn yên lặng dời đường nhìn, sau khi quét vài cái ánh mắt ở trên người Lục Thừa Dư mới diện vô biểu tình nói:
"Anh em của tôi họ Nghiêm và họ Mục."
Nghiêm lão tam lập tức không nén được giận, đem xì gà trong tay ném xuống đất, dùng đế giày chà chà, trầm mặt nói:
"Lời này của mày là chướng mắt thím Ba mày sao?"
"Coi trọng thím Ba chính là chú Ba, quan hệ này cũng không thể làm lẫn lộn được," Nghiêm Mục dựa lưng vào ghế,
"Chú Ba đùa giỡn như vậy, cũng không buồn cười chút nào."
Mày! Nghiêm lão tam tức giận xông về phía trước, giống như là muốn động thủ với Nghiêm Mục, hai vệ sĩ đứng ở cửa thấy thế, nhất thời cũng chen vào phòng, kết quả còn chưa kịp làm gì, hai người lần lượt cảm thấy bụng dưới đau xót, đầu óc rung chuyển, sau đó phát hiện mình đã bị người ta đá dính ở trên tường, còn đè ngã một bồn cảnh trong góc phòng.
Động tĩnh lớn như vậy làm cho Nghiêm lão tam đang phát hỏa liền ngừng tay, mấy người trong phòng đồng thời nhìn về phía người thanh niên đang đứng tại cửa cười híp mắt.
"Thật ngại quá, chân không cẩn thận bị chuột rút."
Lục Thừa Dư đi về phía vệ sĩ cách mình gần nhất, cúi người xuống đưa tay ra, chuẩn bị đỡ người này đứng lên. Động tác này dọa vệ sĩ rụt một cái lui về phía sau, cả người đều dán chặt ở góc tường, chỗ nào còn dám đưa tay.
Lục Thừa Dư thấy thế, cũng không kiên trì, đứng lên vỗ vỗ ống quần không dính bụi, cười nói với Nghiêm lão tam:
"Thật ngại quá, quấy rầy ngài nói chuyện, xin mời tiếp tục."
Nghiêm lão tam nuốt nước miếng, ông ta sao còn có thể phát hỏa được nữa, đã sớm bị động tĩnh này nghẹn về tới trong bụng.
Nhìn hai vệ sĩ của mình kinh sợ núp ở góc tường, lại nhìn vẻ mặt Nghiêm Mục từ đầu tới đuôi cũng không thay đổi, không thể làm gì khác hơn là cố nén tức giận trở lại ngồi xuống trên ghế sa lon,
"Chú hôm nay tới tìm cháu chính là vì đứa cháu này," ông ta cũng không chờ Nghiêm Mục phản ứng, nói thẳng,
"Chú nghe nói sắp tới cháu có một công trình ở huyện Kim Hoa đang tìm nhà thầu, không bằng giao cho Hoàng Xuyên làm đi, tiểu tử này thận trọng, nhất định có thể làm tốt."
Hoàng Xuyên hướng Nghiêm Mục cười một tiếng lấy lòng, ngũ quan vặn lại cùng một chỗ, thực sự không tính là đẹp.
Lục Thừa Dư vẫn mỉm cười đứng ở một bên, trong lòng đột nhiên nghĩ, đời trước những nghệ sĩ bị Hoàng Xuyên quy tắc ngầm, nhất định là có tố chất tâm lý rất tốt, không thì làm sao có thể bình tĩnh đối mặt với một người như vậy.
Hoa Đỉnh mua một mảnh đất ở huyện Kim Hoa, bởi vì diện tích không lớn, cho nên chỉ xây dựng một khu dân cư nhỏ, ngay cả bản vẽ đều đã thiết kế xong, chỉ là chưa có xác định công đội xây dựng, Nghiêm lão tam tới đây một chuyến, đơn giản là muốn Hoa Đỉnh đem việc này giao cho Hoàng Xuyên làm mà thôi.
Chuyện như vậy nhìn thì không đáng giá, nhưng trên thực tế bên trong có rất nhiều chỗ béo bở có thể vơ vét, chỉ cần lén bớt vật liệu đi một chút là có thể kiếm được một số tiền lớn.
Đối với Nghiêm Mục mà nói, huyện Kim Hoa tuy rằng không tính là đại công trình của Hoa Đỉnh, nhưng mà cũng không có khả năng đem một công trình tiểu khu giao cho một người không quen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!