16
Sau giờ tan học, vừa bước ra khỏi cổng, quả nhiên ta đã thấy bóng dáng cao lớn, thẳng tắp của Phương Trắc Lâm đứng đợi.
"Ca ca!"
Ta chạy tới, nắm lấy tay hắn.
"Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?" Phương Trắc Lâm đưa cho ta cây kẹo hồ lô trong tay, không hất tay ta ra.
Từ sau năm ngoái, mỗi khi chỉ có hai người, ta không còn gọi hắn là ca ca nữa.
"Sao? Không vui à?" Ta cắn một viên kẹo, nghiêng đầu nhìn hắn.
Năm nay, Phương Trắc Lâm đã hai mươi ba tuổi, dáng vẻ thiếu niên trên người hắn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nét trưởng thành và chững chạc của một nam nhân trưởng thành.
"Sao dám, ta không muốn bị mẫu thân đánh!"
Đường tuyết trơn trượt, khi chúng ta về đến nhà thì trời đã tối. Vừa bước tới cổng sân, bên trong đã vọng ra tiếng nói chuyện rôm rả.
Ta và Phương Trắc Lâm nhìn nhau, rồi đẩy cửa bước vào.
"Mẫu thân, chúng con về rồi!"
Thẩm Anh và người nữ nhân đang nói chuyện cùng nhau quay đầu lại. Người nữ nhân kia nhìn thấy Phương Trắc Lâm, ánh mắt lập tức sáng lên.
"Ôi chao, đây chính là lệnh lang sao? Quả thật là một nhân tài xuất chúng!"
Thẩm Anh cười, chỉ về phía người nữ nhân nói:
"Trắc Lâm, đây là Lý mụ ở trong thành, hôm nay tới để nói chuyện hôn sự cho con."
Phương Trắc Lâm nhướn mày.
"Mẫu thân, đừng nói là người lừa gạt họ, giấu nhẹm tình cảnh nhà chúng ta đấy nhé!"
Các cô nương trong thôn quanh đây thực ra cũng có người thầm mến Phương Trắc Lâm, nhưng phần lớn đều chùn bước vì lời đồn rằng nam nhân trong nhà này không sống qua ba mươi tuổi.
Dù sao, nếu nhà không có nam nhân, tất cả công việc đồng áng sẽ đổ dồn lên vai người nữ nhân.
"Không phải, ta đã nói rõ với bà ấy rồi. Hôm nay, người ta đến đây để bàn chuyện về một cô nương đặc biệt."
Mụ mai mối bị gió lạnh thổi đến rùng mình, cười gượng:
"Ha ha, bên ngoài lạnh quá, chúng ta vào trong nói tiếp đi."
Khi ngồi xuống ổn định, mụ mai mối bắt đầu kể về tình hình nhà gái.
"Cô nương ấy năm nay hai mươi mốt tuổi, tuổi tác thì đúng là hơi lớn một chút, nhưng lệnh lang nhà bà cũng đâu còn nhỏ, hai người rất xứng đôi. Hơn nữa, cha của cô nương ấy còn sở hữu một tửu lâu trong thành."
Mụ mai mối cười tươi như hoa mùa xuân tháng ba, giọng nói cũng cao hẳn lên:
"Đó chính là Xuân Giang Lâu, tửu lâu lớn nhất ở khu chợ!"
"Ồ? Điều kiện tốt như vậy, sao cô nương ấy lại để ý đến ca ca ta?"
Ta vừa cởi áo choàng, từ trong nhà bước ra, liếc nhìn Phương Trắc Lâm.
"Ca ca ngươi ngày nào cũng đưa ngươi đi học, chẳng phải đi ngang qua tửu lâu đó sao? Lâu ngày vừa vặn hợp mắt cô nương ấy thôi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!