14
Trong trường học toàn là những đứa trẻ cỡ tuổi ta từ các thôn khác, nhưng không có bé gái nào.
Mọi người tụ tập, ồn ào náo nhiệt.
Ngày đầu tiên ta đến, bọn họ đã khen ta xinh đẹp.
Ta sững người, chợt nhớ đến vài ngày trước, khi ta cùng Thẩm Anh ra bờ sông giặt quần áo, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong nước.
Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, ta đã từ một cô bé gầy gò, vàng vọt trở thành một đứa trẻ trắng trẻo, sạch sẽ.
Mày mắt thanh tú, môi đỏ răng trắng.
Ngay cả mái tóc trước đây khô xơ, vàng úa, giờ cũng đã trở nên đen nhánh, mềm mại và bóng mượt.
Mọi thứ đều toát lên dấu ấn của tình yêu thương.
Vì thế, ta ngẩng cằm, mỉm cười nói với bọn họ:
"Đó là vì mẫu thân và ca ca yêu thương ta!"
"Ta biết, ta biết, sáng nay khi đến đây, ta thấy ca ca ngươi đưa ngươi đến!"
"Ta cũng thấy! Ca ca của nàng trông thật đẹp trai! Lại cao lớn nữa, sau này ta cũng muốn cao như vậy!"
"Ta cũng muốn xem! Ta cũng muốn xem!"
Bọn họ lại rộn lên, cho đến khi phu tử cầm thước vào lớp.
Lâm Triệu đã thi đỗ Đồng Sinh. Y nhờ Phương Trắc Lâm nhắn lại với ta, bảo ta học hành chăm chỉ, sẽ chẳng có hại gì.
Đương nhiên ta biết, nếu không, khi ta nói không muốn đi học, Phương Trắc Lâm đã chẳng nổi giận như vậy.
Từ đó về sau, mỗi ngày, dù trời mưa hay nắng, Phương Trắc Lâm đều kiên trì đưa ta đến trước cổng trường học.
Hắn dắt tay ta đi qua mùa xuân hạ, rồi lại đón mùa thu đông.
Đôi bàn tay ấy vừa như một tấm khiên bảo vệ ta, vừa đẩy ta tiến về phía trước.
Mỗi đêm, ta thường nghe thấy tiếng cửa phòng hắn mở ra, sau đó là âm thanh xé gió của lưỡi đao.
Chỉ là mấy ngày gần đây, hắn dậy sớm hơn nữa.
Ta lặng lẽ mặc áo, lấy ấm trà đã pha sẵn từ tối qua, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Cơn gió lạnh thổi ập vào mặt, khiến ta rùng mình một cái.
Lại sắp có tuyết rơi.
Thấy ta ra ngoài, Phương Trắc Lâm vội thu đao lại.
Đánh thức muội sao?
Không, ta rút chiếc khăn tay từ trong áo đưa cho hắn, rồi rót trà ra, mang đến trước mặt hắn:
"Muội chỉ nghĩ, nếu lúc đó muội kiên quyết không đi học, chắc huynh sẽ không phải vất vả thế này."
"Chuyện đã qua bao lâu rồi, muội đến trường cũng được mấy năm rồi. Học chữ, học đạo lý, mà vẫn chưa hiểu rõ sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!