10
Mùa thu qua, mùa đông đến, ta đón cái Tết đầu tiên trong ngôi nhà này.
Nhưng ta không thể thức trọn đêm giao thừa. Ta mơ màng nằm trong lòng Thẩm Anh, bà khẽ vỗ lưng ta, dịu dàng nói:
"A Phúc còn nhỏ, không cần thức đêm giao thừa. Ngoan, ngủ trước đi."
Ta lẩm bẩm:
"Nhưng con chưa được xem pháo hoa..."
"Đợi đến khi nào thả pháo hoa, ca ca sẽ gọi muội."
Phương Trắc Lâm đang quạt lửa, tia lửa b.ắ. n lên khắp nơi. Kết quả là hắn chẳng hề gọi ta.
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, ta đã tỉnh dậy. Đêm qua trời đổ một trận tuyết lớn, vạn vật im lìm.
Ta ngồi bên cửa sổ nhìn khung cảnh trắng xóa bên ngoài. Trong phòng, lửa củi chưa tắt, cả căn nhà ấm áp vô cùng.
Ta lặng lẽ rời khỏi vòng tay Thẩm Anh, mặc vào áo khoác dày, rồi ra quét tuyết trước cửa.
Phương Trắc Lâm cũng thức dậy, đẩy cửa ra nhìn thấy ta, liền ngạc nhiên hỏi:
"Sao muội dậy sớm thế?"
"Tối qua tuyết rơi, muội muốn quét sạch tuyết trước cửa. Lục thẩm từng nói, quét như vậy có thể xua tan hết tai họa trong nhà! Muội muốn huynh và nương luôn luôn bình an."
Phương Trắc Lâm xoa đầu ta, bật cười trêu:
"Tiểu nha đầu này, còn tin vào mấy chuyện đó sao?"
Ta phồng má không thèm để ý hắn, tiếp tục quét tuyết. Vì giận, ta cố tình dùng sức, làm tuyết bay tứ tung.
Phương Trắc Lâm gãi gãi mũi, rồi bước tới giành lấy chổi của ta.
"Ca ca sai rồi, để ta quét. Mau quay vào mặc thêm áo, rửa mặt đi. Hôm nay chúng ta phải sang nhà a di để chúc Tết."
Đi lên trấn sao?
Ta ngẩng đầu, mắt sáng rực lên.
Đúng vậy. Phương Trắc Lâm véo má ta, cười: Nhanh đi nào!
Ta vui vẻ chạy về phòng, trèo lại lên giường, chui vào lòng Thẩm Anh.
Từ thôn đến trấn khá xa, ngồi xe lừa phải mất hơn nửa ngày mới đến nơi.
Quả nhiên, chợ trên trấn khác hẳn với chợ ở làng, dòng người đông đúc, náo nhiệt vô cùng!
Xe lừa phải dừng lại bên ngoài khi vào thành. Thẩm Anh và Phương Trắc Lâm mỗi người nắm một tay ta, sợ ta lạc mất.
Mắt ta nhìn khắp nơi, những món đồ lạ lùng, kỳ quặc cứ cuốn hút lấy ta, khiến ta không biết nên nhìn vào đâu nữa!
Di trượng mở một quán ăn nhỏ ở trấn, ngay tại trung tâm nơi đông đúc nhất.
Nhà của họ ở ngay sau quán, là một căn tứ hợp viện.
Khi chúng ta đến nơi, a di và cả nhà vẫn đang đợi để ăn cơm trưa cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!