Chương 5: (Vô Đề)

08

Cánh cửa gỗ lớn bị mọt đục thành từng lỗ nhỏ, ta thích nhất là mỗi lần đuổi được mọt ra, lại dùng đá nhỏ để bịt kín những cái lỗ ấy.

Những viên đá đó vẫn còn nằm chắc chắn trong những lỗ trên cửa.

Ta vừa định gõ cửa, thì cánh cửa đã mở ra.

Phụ thân ta tay bưng chậu nước, nhìn thấy ta thì sững lại, sau đó cau mày hỏi:

"Con chạy về đây làm gì?"

Còn chưa kịp để ta mở lời, bóng dáng mẫu thân đã xuất hiện sau cánh cửa.

Bà vừa nhìn thấy ta, liền giật mình kêu lên:

"Con nha đầu xui xẻo này, sao lại chạy về đây? Con không ngoan ngoãn làm thê nhi nuôi từ bé cho người ta, chạy lung tung làm gì?"

Vừa nói, bà vừa lùi về phía sau.

Phụ thân như nghĩ đến điều gì đó, liền đưa tay ra che chắn cho mẫu thân.

Lúc này, ta mới nhìn thấy bụng mẫu thân đã rõ ràng nhô lên. 

"Cha, mẫu thân, con chỉ là..." 

Lời ta còn chưa nói hết, phụ thân đã hung hăng đẩy ta một cái, sau đó đóng sầm cửa lại. 

Trong nhà truyền ra giọng nói sợ hãi của mẫu thân. 

"May quá, con nha đầu vừa đi là ta đã có thai, lần này là nam thai mà ta vất vả lắm mới mang được." 

"Con nha đầu c.h.ế. t tiệt đó mà còn dám quay về phá hoại nhà chúng ta, ta sẽ đánh gãy chân nó!" 

Giọng nghiến răng nghiến lợi của phụ thân cũng theo khe cửa lọt vào tai ta. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta chỉ cảm thấy trên đầu như có hàng ngàn cây kim đ.â. m vào, não ta ong ong không ngừng. 

"Cha, mẫu thân, con chỉ là nhớ hai người, muốn về thăm hai người thôi." 

Ta lắp bắp nói nốt lời còn dang dở, sau đó xoay người rời đi. 

Ta không biết mình đã rời khỏi thôn bằng cách nào, chỉ cảm thấy lòng mình tê tái. 

Đại Hoàng cũng không còn hớn hở như khi đến, lè lưỡi đi theo sau lưng ta, trông chẳng khác nào một con ch. ó mất nhà. 

Mặt trời đã hoàn toàn khuất núi, đêm nay trăng bị tầng mây dày che phủ. 

Con đường nhỏ nơi thôn quê tối đen như mực. 

Một người một chó dò dẫm tiến về phía trước. 

Có lẽ vì lòng ta nặng trĩu suy nghĩ, cũng có thể vì trời quá tối, ta vừa đi được vài bước đã trượt chân, lăn thẳng xuống con mương. 

Đại Hoàng trên đường cuống cuồng sủa inh ỏi. 

Làn da lộ ra ngoài của ta bị đá sỏi và cành khô cứa thành từng vết xước, ta như thể xé toạc ra một vết thương, bật khóc lớn. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!