Chương 3: (Vô Đề)

Hắn đắc ý ôm ta xoay người lại: 

"Nương, người xem, nàng không khóc nữa rồi!" 

Người phụ nhân trừng lớn mắt, giơ tay tát một cái lên đầu hắn. 

"Đồ ngốc! Con định làm con bé nghẹn c.h.ế. t sao?" 

Ta lại được bế vào một vòng tay thơm tho, mềm mại, bàn tay dịu dàng xoa xoa lưng ta. 

"Đều tại con! Suốt ngày làm mình như kẻ hoang dã, nhất định là con đã dọa con bé sợ!" 

Người nam nhân gãi gãi mũi, trông có chút lúng túng. 

"Còn trách con, tiểu nha đầu này thật đúng là yếu đuối. Con làm sao biết nàng dễ khóc như vậy chứ." 

Ta không rõ mình đã khóc bao lâu, cả ngày hôm nay lo sợ không ngừng, giờ nằm trong vòng tay ấm áp, dần dần cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến. 

Trước khi ngủ, ta mơ màng nghe người nữ nhân đang mắng nhi tử mình: 

"Ta nói cho con biết! Từ ngày mai, cạo sạch râu ria cho ta! Nếu dám dọa nàng nữa, con cứ thử xem!" 

"Biết rồi, biết rồi. Mà này, nàng tên gì ấy nhỉ? Chiêu Đệ? Cái tên quái quỷ gì vậy, mai đổi cho nàng cái tên khác!" 

Để mai rồi nói. 

Người nữ nhân vừa nói, vừa xoa lưng ta. 

"Nhìn dáng vẻ của nàng thế này, chắc cả ngày nay chẳng ăn uống gì. Đợi mai nàng dậy, ta làm chút đồ ngon cho nàng ăn. Sau này nàng đã là người nhà chúng ta, phải nuôi nàng lớn cho đàng hoàng." 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Lòng bàn tay ấm áp đặt lên đầu ta. Không bao lâu sau, ta đã chìm vào giấc ngủ sâu hơn. 

05

Đêm đó, ta ngủ rất ngon, đến mức khi tỉnh dậy trời đã sáng rõ. 

Hương thơm của đồ ăn theo khe cửa bay vào, ta lập tức bật dậy chạy ra ngoài. 

"Ồ, tiểu nha đầu mít ướt dậy rồi kìa!" 

Một giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng chủ nhân của giọng nói ấy đã thay đổi diện mạo. 

Tóc hắn được chải gọn gàng, râu trên mặt cũng cạo sạch bóng, lộ ra khuôn mặt rõ ràng, mày mắt ngay ngắn, miệng nở nụ cười để lộ hàm răng trắng toát. 

Đi ngang qua, Thẩm Anh lại vung tay tát vào đầu hắn một cái, động tác thành thục. 

"Phương Trắc Lâm! Nói năng cho đàng hoàng, nếu còn làm nàng khóc, ta sẽ đánh c.h.ế. t con! Mau, dẫn nàng đi rửa mặt rồi ăn cơm." 

Phương Trắc Lâm vừa xoa đầu vừa lẩm bẩm, rồi đứng dậy đi về phía ta. 

Ta muốn cười, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, ta đành nén cười lại. 

Bữa sáng là bánh bao ngô, thịt hun khói xào măng non, rau xanh xào, và một bát cháo thịt nạc mềm dẻo riêng biệt. 

Thẩm Anh đẩy bát cháo đến trước mặt ta, nói: 

"Ta không thích những đứa trẻ quá gầy, ăn nhiều vào." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!