Chương 15: (Vô Đề)

Chỉ thấy Thẩm Anh đang túm lấy tai hắn, kéo hắn ra khỏi ta. 

"Buông nó ra! Nhi nữ ta vất vả nuôi lớn, lại bị con heo như con phá hỏng!" 

Thẩm Anh tức đến mức trừng mắt nhìn hắn: 

"Lần trước con trở về cũng chỉ nhìn A Phúc một cái rồi lại đi. Sinh nhi tử đúng là vô dụng, chẳng có chút lương tâm!" 

"Mẫu thân, người chẳng phải đã biết rồi sao! Hơn nữa, A Phúc nhà chúng ta bị bắt nạt, con hối hả mang nàng về, chẳng lẽ không nên dỗ dành nàng trước à?" 

"Hôn nàng chính là dỗ dành sao?" 

Thẩm Anh mạnh tay hơn, nghiến răng: 

"Ta nói cho con biết, rõ ràng Triệu Nhi rất thích A Phúc, vậy mà lại tự xin hủy hôn. Chắc chắn là con đã dụ dỗ A Phúc!" 

"Đau, đau, đau! Mẫu thân, là con, là con đã dụ dỗ nhi nữ của người. Tai sắp rụng rồi!" 

Ta đứng bên cạnh nhìn mà cười không ngớt. 

Nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng này của tiểu chiến thần, chắc chắn sẽ cười đến rớt hàm. 

27

Ngày ta xuất giá, người cõng ta lên kiệu hoa chính là Lâm Triệu, nay đã trở thành Viên ngoại lang của Lễ Bộ. 

Mười dặm kiệu hoa từ cửa cung đến cửa thành, hôn lễ vì sự tham gia của dân chúng và thân phận mới của Phương Trắc Lâm mà trở nên vô cùng náo nhiệt. 

Khi vén khăn voan lên, ánh mắt dịu dàng của Phương Trắc Lâm suýt nữa làm ta c.h.ế. t đuối trong đó. 

"Thật giống như một giấc mơ, ta từng nghĩ cả đời này sẽ không lấy vợ." 

"Sẽ có, chỉ cần ta còn ở đây, huynh sẽ lấy vợ, và chỉ lấy mình ta. Dù sao, ta xuất thân không rõ ràng, huynh mang lời nguyền, chúng ta mới là một đôi trời sinh." 

Phương Trắc Lâm bật cười, nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, cúi đầu hôn ta. 

"Nương tử thật bá đạo! Ai nói nàng xuất thân không rõ ràng, nàng chính là Phúc Tinh của ta!" 

"Thế huynh có thích không?" 

"Thích, sau này xin nương tử hãy đối tốt với ta!" 

Phương Trắc Lâm kéo rèm đỏ phủ xuống, che đi hai bóng hình đang dần hòa vào nhau. 

Sau này, Phương Trắc Lâm nói với ta rằng, ngày trước hắn không biết mình đã phải kìm nén bao nhiêu mới có thể coi ta là muội muội. 

Ta hỏi hắn vì sao lại phải kìm nén. 

Hắn nói, bản thân đem lòng yêu thích một cô bé kém mình nhiều tuổi như vậy, đúng là không khác gì súc sinh. 

Vì ta, hắn đã định cả đời này không thành thân. 

Ta nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói: 

"Huynh đúng là nhát gan." 

Phương Trắc Lâm gõ nhẹ vào trán ta: 

"Đúng vậy, nhưng trong chuyện tình cảm, chẳng ai không nhát gan cả. Nàng xem, ngay cả một người anh tuấn tiêu sái như huynh của nàng đây cũng không ngoại lệ." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!