Chương 14: (Vô Đề)

24

Phương Trắc Lâm đã trở về. 

Hắn mặc áo đen, vẻ nghiêm nghị và sắc lạnh, ba năm nơi chiến trường đã khiến dung mạo hắn thêm phần cứng cỏi, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ cợt nhả ngày trước. 

Hắn sai người áp giải gã nam nhân đã bị phế cùng phụ mẫu ta đến quan phủ. 

Hắn sợ chúng ta lo lắng nên sau khi chiến tranh kết thúc, đã lặng lẽ trở về. 

Ta gần như nghĩ đây là một giấc mơ. 

Ta nâng cánh tay hắn lên, cắn mạnh một cái. 

Phương Trắc Lâm không hề động đậy, đôi mắt đen láy của hắn hiện lên ánh nhìn giống như năm xưa khi rời nhà, giao phó ta và Thẩm Anh cho Lâm Triệu chăm sóc. 

Giờ đây, ta đã hiểu. 

Đó là sự kìm nén và nhẫn nhịn đến tột cùng. 

Chỉ đến khi m.á. u rỉ ra, ta mới buông miệng, rồi lao vào lòng hắn. 

"Ta đã cập kê, nhưng huynh không về." 

Lồng n.g.ự. c Phương Trắc Lâm rung lên, hắn thấp giọng nói: 

Xin lỗi. 

"Nhưng hôm nay huynh về rất đúng lúc, xem như bù đắp rồi." 

Ta nói tiếp, lúc bị ức h.i.ế. p ta không khóc, nhưng giờ đây nước mắt lại không ngừng rơi. 

Phương Trắc Lâm nâng mặt ta lên, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt. 

"Lại thành đồ mít ướt rồi." 

"Phương Trắc Lâm, lấy ta nhé?" 

Ta né bàn tay hắn, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn. 

A Phúc, giọng hắn khàn hẳn đi, đôi mắt đỏ ngầu, ánh lên những tia m.á. u đáng sợ:

"Muội có biết ta lớn hơn muội bao nhiêu không…" 

"Phương Trắc Lâm, tuổi tác chưa bao giờ là vấn đề. Ta là do huynh nuôi lớn. Từ nhỏ ta đã nói rồi, ta chỉ muốn làm dâu nuôi từ bé của huynh. Nếu hôm nay ta thực sự—" 

Nụ hôn dữ dội như một con sói đói đã nuốt chửng tất cả lời ta chưa kịp nói. 

A Phúc, gì thế kia? 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Giọng Thẩm Anh vang lên ngoài cửa, nhưng rất nhanh liền im bặt. 

Ta không biết hắn đã hôn ta bao lâu, chỉ biết sau đó ta gần như không thể ngồi vững, đành tựa vào lồng n.g.ự. c hắn mà thở dốc. 

Đôi mắt của Phương Trắc Lâm sâu thẳm, như muốn cuốn ta vào không đáy. 

"A Phúc, ta không muốn dọa nàng, nhưng nàng mãi mãi không biết ta đã phải cố gắng đến nhường nào để thuyết phục bản thân chỉ xem nàng là muội muội. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không kiềm chế khát vọng chiếm hữu nàng nữa. Nàng có sợ không?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!