Trong thư vẫn là những lời báo tin vui, nói rằng mọi thứ đều ổn, bảo chúng ta không cần lo lắng. Hắn hỏi thăm sức khỏe của mẫu thân, và kể rằng hắn rất nhớ chúng ta.
Nhưng chiến sự nơi biên giới biến hóa khôn lường, làm sao có thể thật sự ổn thỏa?
Cuối thư vẫn là bốn chữ quen thuộc:
A Phúc có khỏe?
Phần giấy nơi dòng chữ ấy dường như đã bị người ta vuốt ve nhiều lần, đến mức nhăn nhúm hơn các chỗ khác, mang theo chút cảm giác lưu luyến dịu dàng.
Ta gấp lá thư lại, cất vào chiếc hộp.
Thẩm Anh mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa mắng.
Từ khi Phương Trắc Lâm rời đi, Thẩm Anh thường xuyên khóc.
Còn ta thì chẳng biết làm gì ngoài việc đau lòng thay mẫu thân.
21
Trong hai năm tiếp theo, Phương Trắc Lâm liên tục lập chiến công, từ một tiểu tướng vô danh trở thành Phiêu Kỵ Tướng Quân.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hắn như chim ưng non rời tổ, nhanh chóng trưởng thành.
Năm thành bị quân Đát Đán chiếm giữ nay đã thu hồi lại được bốn.
Hiện tại, mùa đông lại sắp đến, quân Đát Đán chiếm giữ Lương Thành như muỗi hút máu, bám riết không chịu rời.
Người Đát Đán vốn quen với cái lạnh khắc nghiệt, một khi đông về, lợi thế của quân ta cũng theo đó mà suy giảm.
Triều đình đã từng tổ chức một đợt quyên góp lương thực, còn các nữ nhân thì tự tay làm áo rét.
Ta cũng mua rất nhiều vải bông.
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng động.
Thẩm Anh đứng dậy ra mở cửa, rồi liền nghe thấy giọng của a di vang lên:
"Triệu Nhi đỗ Cử Nhân rồi!"
Thật sao!
Thẩm Anh mừng đến mức không biết phải làm gì.
Buổi tối, chúng ta tụ họp tại nhà a di ăn cơm.
A di và cùng cha con Lâm Triệu uống rất nhiều rượu.
Trong lúc đó, mọi người bàn đến chuyện hôn sự của Lâm Triệu.
Trước đây, Lâm Triệu từng lấy lý do không thích ta để dập tắt ý định của a di về chuyện giữa hai chúng ta.
Giờ đây, y cũng đã mười tám tuổi, chuyện hôn sự bắt đầu được đề cập.
Lâm Triệu im lặng uống hết chén rượu, chỉ đến khi ta nói muốn về trước thì y mới đứng dậy:
"Ta tiễn biểu muội A Phúc một đoạn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!